Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 96: Thuốc làm cho đàn ông yêu mình

Chương 96: Thuốc làm cho đàn ông yêu mình




* * *

Đồng Đồng, sau này con không được đi lung tung nữa!

Lục Dung nắm chặt tay của con gái, gương mặt bà bắt đầu hòa tan, nửa gương mặt sụp xuống.
Đôi mắt Đồng Đồng ngấn nước, cô bé mím môi thật chặt, cố gắng không để cho mình khóc ra tiếng.
Không biết từ khi nào mà người mẹ vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô xuất hiện dị biến.
Bà càng ngày càng không giống con người, tim không còn đập, không còn hơi thở, giống như là một con quái vật.
Đáng sợ nhất là, hôm trước Đồng Đồng gặp ác mộng, vừa mở mắt ra thì đã thấy mẹ đứng ở trước giường, nhìn chằm chằm mình từ khi nào. Lúc đó khuôn mặt bà hoàn toàn không chút cảm xúc, giống như một con rối bằng thịt.
Đồng Đồng bị dọa sợ, nhiều lần cô bé muốn chạy trốn nhưng mà một đứa bé gái năm, sáu tuổi thì có thể trốn tới nơi nào?
Ở nơi tàn khốc như tận thế này, cô không năng lực tự lo liệu, rời khỏi nơi này đồng nghĩa với việc là cái chết.
Cũng may, mẹ của cô ở những phương diện khác vẫn tính còn bình thường, vẫn rất quan tâm và yêu quý cô.
Nhưng mà mẹ của Đồng Đồng giống như chưa từng biết đói bụng là gì, Đồng Đồng lại không giống mẹ, cô bé đói đến mức điên rồi, chỉ có thể chạy ra ngoài tìm kiếm thức ăn, may mà gặp được một chị gái có lòng tốt.
Đồng Đồng rất muốn nói cho họ nghe về sự khác thường ở bên cạnh mình, nhưng mà cô bé cảm nhận được ánh mắt của mẹ cho nên cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.
Đồng Đồng không muốn để cho những người lương thiện như vậy bị liên lụy.
Trở lại trong ngôi nhà quen thuộc, Lục Dung nhìn chằm chằm Đồng Đồng, bà không nói một lời nào, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Đồng Đồng có lẽ đã thành thói quen, cô bé cầm bánh mì lên chuẩn bị cho vào miệng, cô quá đói rồi.
Bang!
Bánh mì bị Lục Dung quăng xuống mặt đất, bà ta còn giẫm mạnh mấy cái, nghiền nát chúng thành cặn bã.
Đồng Đồng sững sờ, không biết tại sao mẹ mình lại làm như vậy.
Cô thật sự rất đói.
Không đợi Đồng Đồng cầm lấy hai túi bánh mì còn lại, Lục Dung lại quăng chúng xuống đất.
Mẹ! Con rất đói, con muốn ăn cơm!

Đồng Đồng không hiểu tại sao mẹ mình lại phải làm như thế, lẽ nào mẹ muốn giết mình à?
Nhưng mà nếu mẹ thật sự muốn giết mình thì cần gì phải chờ tới bây giờ, còn sử dụng phương thức phiền toái như vậy.
Lục Dung mở miệng ra, gương mặt bà lại tan chảy nhanh hơn, từng giọt dịch sáp rơi xuống, dính vào trên bánh mì.
Đồng Đồng bị dọa sợ, cô bé muốn chạy trốn về căn phòng nhỏ của mình, sau đó khóa cửa lại.
Cô bé nhìn thoáng qua bánh mì trên mặt đất, không để ý mớ sáp dính trên đó, nhanh chóng vớ lấy chúng rồi chạy như bay vào phòng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đồng Đồng vừa mới đóng cửa lại thì đã nghe thấy tiếng phá cửa điên cuồng, giọng nói rất gấp, giống như như là sẽ phá cửa vào bất cứ lúc nào.
Đồng Đồng bị dọa sợ, cô bé trốn vào một góc tường, vừa khóc vừa ăn bánh mì dơ vào bụng.
Cho dù phải chết thì Đồng Đồng cũng muốn làm một con quỷ no!
Tiếng phá cửa im bặt, Đồng Đồng lặng lẽ thở dài một hơi.
Nhưng mà không đợi cô bé buông lỏng cảnh giác bao lâu, khe cửa bắt đầu có dịch sáp chui vào.
Dịch sáp rất nhiều, qua mấy giây thì trên mặt đất đã trải lên một tầng dịch sáp đỏ như máu thịt, tản ra một mùi quái dị.
Nó chậm rãi ngọ nguậy, dần dần ngưng tụ thành hình, sau đó lại biến thành dáng vẻ của Lục Dung.
Đồng Đồng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện khủng bố như thế này, hai mắt cô bé trợn trắng, bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Dịch sáp giống như là sinh vật sống, nó chui vào ngũ quan của Đồng Đồng rồi biến mất không thấy đâu.
Một lát sau, Đồng Đồng mở mắt ra, thần sắc hết sức âm trầm và quỷ dị.
Dương ca, em đi ra ngoài một chút.

Tiểu Loli Miêu Linh Nhi vẫy tay với Chu Dương, sau đó chạy nhanh biến mất như một làn khói.
Tiểu nha đầu kia định làm gì đây?

Chu Dương triệu hồi ra Tử Vong Chi Dực, vỗ vào đầu của nó:
Nhị Ngốc, mày đi theo Miêu Linh Nhi, đừng để con bé xảy ra ngoài ý muốn.

Đây là viên trái cây còn chưa được hái, lộ vẻ ngây ngô, Chu Dương không muốn cô bé xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Có Nhị Ngốc đi theo thì không ai có thể làm tổn thương Miêu Linh Nhi được.
Nhị Ngốc nâng đầu lên, trợn mắt oán hận nhìn Chu Dương một, sau đó rất nghe lời đuổi theo phía Miêu Linh Nhi biến mất.
Gia hỏa này lại mập lên rồi!

Nhị Ngốc thân là rồng cánh dài, thế mà nó lại mập thành quả cầu, dốc sức đập cánh mấy lần mà vẫn không tài nào bay khỏi mặt đất được.
Cuối cùng chỉ có thể như một con Husky lao nhanh ra ngoài.
Chu Dương lắc đầu, sau đó không hề chú ý tới chuyện này nữa.
Miêu Linh Nhi nhìn thoáng qua sau lưng, thấy không ai đi theo mình, lúc này cô mới quan sát xung quanh, vẻ mặt giảo hoạt như đang làm chuyện xấu.
Thấy hai bên không người, cô nhanh chóng chạy vào một tiệm thuốc cách trung tâm thương mại không xa.
Mình nghe người ta nói, trong đây có bán loại thuốc làm cho đàn ông yêu mình, không biết nó là loại nào đây?

Ánh mắt Miêu Linh Nhi lướt qua khu dược phẩm phổ thông, cuối cùng dừng lại khu vực ở trong góc, có thể nhìn thấy rất nhiều đồ vật nằm ngổn ngang bên trong.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất