Chương 41: Bắt Sống
Tần Hạo quay đầu, mỉm cười nói: "Vừa rồi đa tạ Dương ca đã bênh vực lẽ phải cho tôi."
Dương Thiên lắc đầu, cười đáp: "Vốn là thuộc bổn phận sự tình của tôi thôi."
Cả đoàn người lại cùng nhau quay trở lại bàn ăn cơm. Trên ghế, Dương Thiên trịnh trọng nói: "Việc ngươi giết Vương Trường Không cần phải xem chừng, gia tộc của hắn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Vương gia có cường giả tiến hóa tứ giai, thực lực không thể khinh thường đấy."
Tần Hạo khẽ gật đầu, điểm này hắn đương nhiên cũng biết rõ. Đằng nào tội cũng đã gây ra rồi, chỉ còn cách sau này cẩn thận một chút thôi. Với năng lực của Vương gia, bọn họ cũng không có khả năng ra tay với hắn tại khu vực an toàn được.
"Tần huynh đệ, về sau có việc gì thì liên hệ nhiều nhé!" Đến ngày thứ hai, cả đoàn người mỗi người một ngả. Dương Lực và những người khác cũng không có ý định lăn lộn ở vùng Mặc Thanh Thành này nữa.
Còn Tần Hạo thì muốn trở lại Mặc Thanh Thành để giao nhiệm vụ, đồng thời tìm hiểu xem cái huy chương màu đỏ máu này rốt cuộc là thứ gì, mà lại có thể khiến Vương Trường Không hao tâm tổn sức muốn có được đến vậy.
Tần Hạo lái chiếc Hắc Sắc Huyễn Ảnh hướng về phía Mặc Thanh Thành mà đi. Chiếc xe này là chiến lợi phẩm thu được sau khi chém giết mấy tên tiến hóa giả kia. Hắc Sắc Huyễn Ảnh một đường chạy bon bon.
Đi được không sai biệt lắm một tiếng đồng hồ, bỗng nhiên sắc mặt Tần Hạo hơi biến đổi. Anh đạp mạnh phanh xe, vì ở phía trước trên đường, ba người đàn ông đang đứng chắn giữa lộ, còn nhìn anh với ánh mắt trêu tức nữa chứ.
"Các ngươi có ý tứ gì đây?" Tần Hạo bước xuống xe, sắc mặt trầm xuống. Ba người đàn ông này hắn đều nhận ra, chính là ba người Triệu Tuân, cùng một đám với Vương Trường Không lúc trước.
"Có ý tứ gì à? Gặp thiếu gia nhà ta mà còn không mau đại lễ nghênh đón?" Tên tráng hán đứng bên trái Triệu Tuân khoanh tay trước ngực, giễu cợt nói. Tráng hán này toàn thân bắp thịt cuồn cuộn, lộ ra một cỗ khí tức cường đại đến cực độ.
Còn người cao gầy đứng phía bên phải Triệu Tuân kia thì khí tức lại thâm bất khả trắc. Mỗi một người trong hai người này đều có thực lực xa xa vượt trên Vương Trường Không!
Trong mắt Tần Hạo ánh lên vẻ lạnh lùng. Thân phận của Triệu Tuân phi thường không tầm thường. Vương Trường Không cũng coi như là có gia thế không tệ, nhưng so với Triệu Tuân thì còn lâu mới có tư cách so sánh. Vương Trường Không chỉ là một thiếu gia của một gia tộc, hùng cứ một phương mà thôi.
Nhưng Triệu Tuân thì không giống vậy, hắn chính là thành viên gia tộc thuộc nhất mạch quán chủ của Thiên Cực Đạo Quán. Quán chủ Thiên Cực Đạo Quán là một siêu cấp cường giả nằm trong top 10 của bảng xếp hạng chiến đấu thế giới. Có thể nói ông ta là một trong số ít người mạnh nhất trên cả Trái Đất này.
Mà hậu bối của quán chủ Thiên Cực Đạo Quán - Thiên Cực Đạo Nhân, thì gia tộc tự nhiên cường thịnh đến đáng sợ, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Chỉ cần Thiên Cực Đạo Nhân không ngã xuống, thì Triệu gia liền có thể danh liệt vào hàng những gia tộc đỉnh cấp!
Triệu Tuân thân là một thành viên của Triệu gia, lại có huyết mạch trực hệ của Thiên Cực Đạo Nhân, thân phận cao không thể chạm đến. Ngay cả những người cao ngạo như Vương Trường Không khi gặp hắn cũng phải hết mực lấy lòng, nịnh bợ. Chỉ cần có thể trèo lên được hắn, thì toàn bộ Vương gia cũng sẽ được hưởng lợi.
Triệu Tuân cười mà như không cười nói: "Mặc dù ta cũng không quá ưa thích cái gia hỏa Vương Trường Không này, nhưng dù gì hắn cũng là người của chúng ta, không thể cứ như vậy mà bỏ qua được."
Trước đó tại trạm tiếp tế, Triệu Tuân không tiện động thủ với Tần Hạo. Thứ nhất là vì Tần Hạo là thành viên của Hủy Diệt Thiên Cung, thứ hai là vì xung quanh có rất nhiều người. Vương Trường Không là cùng Tần Hạo sinh tử chiến và bại vong, nếu như hắn động thủ ngay tại chỗ thì không khỏi sẽ khiến danh dự của Triệu gia bị tổn hại. Cho nên hắn liền sớm rời đi, chặn đường Tần Hạo trên con đường này. Triệu Tuân chính là một kẻ nhỏ mọn, thù dai!
"Ngươi muốn như thế nào?" Tần Hạo cau mày, cái thân phận của Triệu Tuân này trước đây anh đã nghe Dương Thiên nói qua rồi, địa vị rất lớn. Dương Thiên cũng khuyên bảo anh không nên trêu chọc hắn. Thật không ngờ cái tên gia hỏa này lại chủ động đụng đến anh.
Triệu Tuân mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, ung dung không vội nói: "Rất đơn giản thôi. Thứ nhất, đem cái huy chương gì đó kia giao cho ta đi. Thằng nhóc Vương Trường Không kia rất khôn khéo, thứ mà nó dốc hết sức lực muốn có được, tất nhiên không hề đơn giản đâu."
Tần Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Cái huy chương màu máu này đã mang tới phiền phức cho anh rồi. Giờ mà còn bắt anh phải đem nó dâng tận tay cho người khác sau khi đã biết rõ nó có khả năng có giá trị khó mà đánh giá được, thì anh tự nhiên không thể nào chấp nhận được.
Triệu Tuân tiếp tục nói: "Thứ hai, Vương Trường Không có một tên tùy tùng bị ngươi giết rồi. Vậy từ nay về sau ngươi hãy đi theo bên cạnh ta đi. Đây chính là một cơ duyên hiếm có đấy."
Khóe miệng Tần Hạo run rẩy. Cái tên Triệu Tuân này thật là buồn nôn, hắn cho rằng gia tộc mình có chút thế lực thì ai cũng phải nịnh bợ hắn chắc? Không có Triệu gia thì Triệu Tuân chẳng là cái thá gì hết!
Tần Hạo im lặng nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Hai điều kiện này, ta không đáp ứng một cái nào hết."
Triệu Tuân nhún nhún vai: "Vậy thì hết cách rồi. Triệu Văn, Triệu Vũ, hãy đánh gãy tay chân hắn đi. Nhớ đừng có tùy tiện giết chết hắn đấy. Ta muốn hắn phải hiểu rõ một điều, trên thế giới này không ai có thể cự tuyệt ta, Triệu Tuân này!"
"Thiếu gia, cứ giao cho bọn tôi đi!" Nam tử khôi ngô Triệu Vũ cười ha ha một tiếng. Còn người cao gầy Triệu Văn bên cạnh hắn thì lại rất trầm tĩnh, nhưng tương tự khóe miệng cũng mang theo một tia ý cười trêu tức. Cả hai một trái một phải lao về phía Tần Hạo, muốn bắt sống anh.
"Nhanh chóng độ thật là nhanh chóng!" Tốc độ của hai người này phi thường nhanh, thực lực của họ bỏ xa Vương Trường Không. Tần Hạo đánh giá, mỗi người bọn họ đều có tiêu chuẩn từ tam giai trung cấp trở lên!
Quả không hổ là công tử nhà họ Triệu, hai tên tiến hóa giả tam giai mà lại cam tâm tình nguyện làm tùy tùng cho hắn.
Nhưng trong mắt Tần Hạo lại lóe lên vẻ lạnh lùng. Triệu gia thì không nên đắc tội, nhưng nếu đã động thủ rồi, vậy thì chỉ còn cách giết sạch sành sanh ba người này trước mắt thôi. Triệu gia chưa chắc đã có thể tra ra được đến người anh đâu.
Triệu Văn và Triệu Vũ một trái một phải hướng về phía Tần Hạo mà đánh tới, thi triển các kỹ năng võ thuật cầm nã để chụp lấy hai tay Tần Hạo. Chỉ cần bị bắt lại, tin tưởng bọn họ sẽ trong nháy mắt bộc phát ra một lực lượng đáng sợ. Nhưng có một chuyện đã xảy ra khiến cho con ngươi của Triệu Văn và Triệu Vũ co rụt lại.
Hô!
Không gian phía trước nổi lên những gợn sóng rất nhỏ. Thân ảnh Tần Hạo hư không tiêu thất không thấy!
"Không được rồi!" Người cao gầy Triệu Văn sắc mặt biến đổi lớn, ý thức được có điều không ổn.
Còn Triệu Tuân, kẻ đang mang trên mặt ý cười nhạt chuẩn bị xem kịch vui thì triệt để sửng sốt. Anh ta không hiểu rõ, không biết từ khi nào Tần Hạo vậy mà lại trống rỗng xuất hiện ở ngay trước mặt mình.
"Triệu công tử, hiện tại bên cạnh ngươi cũng không có chó săn đâu." Tần Hạo cười khẽ nhìn Triệu Tuân, khắp khuôn mặt là vẻ trêu tức. Không ai có thể ngờ đến anh không chỉ là người song năng lực, mà còn có được năng lực không gian cấp cao nhất nữa. Chỉ với một cái thuấn di, anh đã trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Triệu Tuân rồi.
Tần Hạo nhoài người ra, bắt lấy cổ Triệu Tuân. Triệu Tuân cũng là một tiến hóa giả, lại có thể chất không yếu, nhưng đều là dùng nguồn năng lượng tiến hóa để chất đống lên thôi. Bản thân hắn căn bản không có trải qua chiến đấu, nên đối mặt với Tần Hạo, hắn khó có thể phản kháng dù chỉ là nửa điểm và liền bị Tần Hạo bắt giữ!