Chương 13: Ngươi cướp ta, ta đoạt ngươi, như vậy mới công bằng
"Ta hả, tiểu khu, Công Nghiệp bộ, Chu Mẫn."
Tôn Đình nhớ lại, quả thật có chút giống, mặc kệ đi: "Có chuyện gì không?"
"Là như vậy, chúng ta đều là phụ nữ, vừa mới khiêng thi thể tiêu hao quá nhiều thể lực, trước đó Đổng Phi một mực chèn ép chúng ta, căn bản cũng không có gì bỏ bụng, có thể hay không cho ăn một chút gì đó." Nói xong Chu Mẫn nơm nớp lo sợ chờ đợi Tôn Đình trả lời.
Nhưng Tôn Đình không thể tự quyết định được chuyện này, quay đầu nhìn về phía Đường Trạch.
Đường Trạch hai tay vịn lấy thân hình tuyết trắng như thủy xà kia, An Bạch nhắm đôi mắt đẹp, hơi ngửa về phía sau, miệng không nén được phát ra âm thanh.
"Mỗi người một miếng bánh mì." Tâm tình tốt, Đường Trạch cũng nổi lòng từ bi.
Tôn Đình nhẹ gật đầu, mở ra một thùng bánh mì ba con sóc ở bên cạnh, vẫn là loại có nhân lòng đỏ trứng gà.
Mỗi người một miếng.
"Được rồi, đi thôi." Tôn Đình dần mất kiên nhẫn, đừng chậm trễ ta lấy lòng Đường Trạch, nhìn An Bạch cô gái nhỏ này xem, bán thêm chút sức lực nữa đi.
Nhưng Chu Mẫn đột ngột giữ tay ngăn không cho đóng cửa, vô liêm sỉ nói: "Có thể cho chúng tôi cả hai thùng được không?"
Sắc mặt Tôn Đình lập tức trầm xuống.
Đường Trạch nhíu chặt lông mày, hai tay càng thêm dùng sức, An Bạch khẽ kêu một tiếng, mở đôi mắt đẹp.
"Tiểu Bạch, em nghỉ ngơi một chút đi."
An Bạch còn tưởng có chuyện gì, giật mình, nhẹ nhàng dựa vào ngực Đường Trạch.
Đường Trạch nhìn về phía cửa hỏi: "Cô vừa nói gì?"
Đối diện với Đường Trạch, Chu Mẫn vẫn còn rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến hắn có vẻ như không giết phụ nữ, liền bạo gan hơn mấy phần.
"Anh tên Đường Trạch đúng không, anh còn từng giao đồ ăn đến nhà tôi." Chu Mẫn vội vàng tìm cách bắt chuyện, chỉ là giống như mông ngựa định đá vào móng ngựa, hoàn toàn không biết điều.
"À, cô là người bên ban quản lý." Đường Trạch lại lộ ra nụ cười thân thiện.
Thấy Đường Trạch có vẻ thật thà, Chu Mẫn lại bạo gan hơn: "Là thế này, ở đây nhiều đồ ăn như vậy, có thể cho thêm chúng tôi hai thùng được không, dù sao các anh cũng ăn không hết nhiều như vậy mà."
"Nghe cũng có lý đấy." Đường Trạch gật đầu, điều này làm Chu Mẫn mừng rỡ.
"Chúng tôi chỉ lấy một ít thôi, sẽ không lấy nhiều đâu."
Đường Trạch không nói gì, Chu Mẫn coi như Đường Trạch đồng ý, trực tiếp đẩy Tôn Đình ra, Tôn Đình mất đà ngã nhào, đau đến muốn khóc, quay đầu nhìn Đường Trạch, phát hiện hắn chỉ cười tủm tỉm nhìn.
"Lão Lý, ở đây còn có lạt điều, khiêng đi khiêng đi."
"Thế mà còn có cọng khoai tây, giúp một tay, còn có chân gà cổ vịt nữa, nhiều quá."
"Cái thùng này cũng khiêng đi luôn."
Một đám phụ nữ bắt đầu không biết mệt mỏi khiêng đồ ăn.
Đường Trạch vỗ vỗ An Bạch, An Bạch cắn môi đỏ nhìn Đường Trạch, trong mắt ánh lên vẻ quyến rũ.
Đường Trạch bước ra phía trước cười nói: "Còn khiêng nữa hả?"
"Ôi dào, dù sao các anh cũng ăn không hết nhiều như vậy, ở đây còn một thùng nữa, nhanh lên nhanh lên." Chu Mẫn vừa đáp lời Đường Trạch, vừa gọi các chị em khiêng đồ, vẻ mặt tham lam khiến Tôn Đình muốn nôn.
Mình và An Bạch phải trả giá đắt mới có đồ ăn, còn các ngươi những người phụ nữ này chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, thật đáng tởm!
Một nửa số đồ ăn trong phòng chất đống ở bên ngoài cửa.
Chu Mẫn vỗ vỗ hai tay cười nói: "Tiểu ca, anh yên tâm đi, tấm lòng này của anh chúng tôi ghi nhớ trong lòng, đến lúc đó nếu có chuyện gì, nhất định sẽ giúp anh giấu giếm chuyện giết người."
"Vậy tôi phải cảm ơn các cô rồi." Đường Trạch không nhịn được cười lớn.
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đều ở trong một khu nhà cả, có duyên cả đấy mà, không có việc gì thì chúng tôi đi trước nhé."
Đường Trạch gãi gãi đầu, bực bội nói: "Đoạt của tôi nhiều đồ như vậy, nói đi là đi à, không hay à dì."
"Cậu nhóc này ăn nói kiểu gì đấy, chỗ nào là đoạt, là cầm." Chu Mẫn lập tức làm ra vẻ bề trên trách mắng.
"Nói trước, tôi không có đồng ý cho các cô cầm đâu đấy, mèo nhà tôi có thể làm chứng."
Tôn Đình lập tức gật đầu, An Bạch ngồi dưới đất cũng gật đầu theo.
"Các người, các người thật không biết lý lẽ, chúng ta đi, đừng để ý đến bọn họ." Chu Mẫn vung tay, không muốn nhiều lời với Đường Trạch, hình như đã quên dáng vẻ Đường Trạch vừa mới giơ tay chém giết.
Đường Trạch thở dài, lặng lẽ rút súng lục ra, cười nói: "Được thôi, vậy bây giờ đổi lại tôi đi đoạt của các cô."
Bịch một tiếng.
Gáy Chu Mẫn trực tiếp bị xuyên thủng, cả người ngã về phía trước, máu tươi chậm rãi chảy ra, con ngươi trợn trừng.
Ngoài cửa, các người phụ nữ đang đợi thang máy, trên mặt tươi cười, đột nhiên nghe thấy tiếng súng, sau đó thấy Chu Mẫn ngã xuống, cảnh tượng gáy bị bắn thủng khiến ai nấy đều kinh hãi.
Ngay sau đó liền thấy Đường Trạch tươi cười đi tới, tay cầm khẩu súng ngắn đen ngòm, trong nháy mắt mọi thứ trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
"Các ngươi cướp của ta, ta đoạt lại của các ngươi, mục đích chính là sự công bằng."
Cuối cùng cũng có một người phụ nữ kịp phản ứng, việc đầu tiên không phải là bỏ chạy, mà là thét lên.
"A! ! !"
"Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng." Tiếng súng liên tục vang lên trong tòa nhà số ba, tất cả mọi người trong khu dân cư đều kinh hoàng, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lầu số bốn.
"Lão đại, lão đại, tòa nhà số ba có tiếng súng! ! !"
"Lão tử không có điếc, nghe thấy rồi!" Đinh Phong ôm bạn gái mình, trầm giọng nói.
Bạn gái cười nói: "Không biết có phải là cậu giao đồ ăn kia bị giết không."
Đinh Phong suy đoán: "Rất có thể, tên cầm súng này chắc hẳn đã chờ đợi thời cơ từ lâu, chắc là hắn không có nhiều đạn, vừa hay thằng giao đồ ăn kia xử lý hết đám đàn ông của Đổng Phi, hắn liền lập tức nhảy ra."
Phần lớn mọi người đều đồng ý với suy đoán của Đinh Phong, khả năng rất cao.
"Phong ca, hay là chúng ta đi xem thử đi." Bạn gái đề nghị.
"Chờ hai ngày nữa đi." Đinh Phong vẫn rất cẩn trọng.
Lúc này, tại lầu số một tầng 28, phòng 801.
"Tỷ, lại có tiếng súng." Một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi đứng bên cửa sổ, mắt hướng ra ngoài, đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ kinh hoàng.
Nàng có một vẻ đẹp khó tả, ngũ quan như được tạo hình tỉ mỉ bởi bàn tay của tạo hóa, vừa có nét kín đáo của phụ nữ phương Đông, lại có nét góc cạnh của phương Tây, giữa lông mày toát lên vẻ thông tuệ và dịu dàng, dù đã nhiều ngày, nhưng chiếc váy trắng trên người vẫn sạch sẽ như mới.
Gió nhẹ thổi, váy khẽ bay, một vẻ u sầu đập vào mặt, đáng tiếc vóc dáng yêu kiều bị chiếc váy trắng che phủ, nhưng vẫn có thể thấy vòng eo thon thả, cặp mông cong vút.
Diệp Thanh Y.
Người phụ nữ trong bếp khoảng năm mươi tuổi, trên mặt có nhiều nếp nhăn, hơi mập, nhưng qua khí chất vẫn có thể thấy được, khi còn trẻ cũng xinh đẹp như em gái mình, chỉ là giờ đã "hoa tàn ít bướm".
Chị gái tên là Diệp Ngọc Linh, em gái tên là Diệp Thanh Y.
Hai người là chị em ruột, chỉ là bố mẹ khi đã lớn tuổi muốn có một đứa con trai, kết quả vẫn là con gái, vì vậy mới tạo ra khoảng cách tuổi tác lớn như vậy giữa hai chị em.