Chương 13: Bản thể giao long hàm kim lượng, ngươi hiểu không?
Không trêu chọc mấy nữ yêu tinh, không ngó lên trời ngắm tiên nữ, đời yêu này còn có ý nghĩa gì?
Lọt vào tình cảnh khó xử, Vạn tuế Hồ Vương cũng không giận, ngược lại cười tủm tỉm nói tiếp:
"Cái gì con rể Tích Lôi sơn? Chỉ cần ngươi Hắc Long không bỏ rơi tiểu nữ, nguyện ý đối tốt với tiểu nữ, Tích Lôi sơn còn phân chia gì ngươi ta? Hồ tộc ta nữ tử khác không được sao? Chí ít dung mạo cũng không làm người thất vọng, lại vừa hay trên Tích Lôi sơn, hồ yêu không ít."
Không phải chỉ là háo sắc thôi, chuyện nhỏ.
Long tính bản dâm, lão phu cũng hiểu!
Đều không cần ngươi đi tìm khắp nơi, dù sao trên Tích Lôi sơn, thứ khác không nhiều, chỉ có hồ yêu nhiều.
Cố Minh: "..."
Ngươi dùng cái này để khảo nghiệm cán bộ à?
Cán bộ gì chống nổi loại khảo nghiệm này?
Bàn điều kiện thì bàn điều kiện, ngươi kích thích bản tính huyết mạch của ta làm gì?
Một ngày mới.
Hôm qua còn vui vẻ chơi đùa với Tiểu Bạch, hôm nay mặt mày ủ rũ ngồi ở cửa động phủ nào đó, phảng phất như bị rút mất tinh khí thần, đã mất cả hứng chơi đùa.
Chủ nhân nàng có thêm hồ ly tinh khác, đáng giận nhất là, lúc ngủ còn bắt nàng giữ cửa.
Hồi tưởng lại chuyện tối qua, Tiểu Bạch không nhịn được phát ra tiếng kêu ríu rít, Tiểu Bạch ủy khuất lắm.
Con hồ ly tinh tên Ngọc Diện kia quá xấu rồi, ngày đầu tiên đã bò lên giường chủ nhân.
Không biết xấu hổ!
"Gọi cái gì thế?"
Cố Minh tinh thần phấn chấn từ trong động phủ đi ra, gõ đầu Tiểu Bạch một cái.
Để ngươi giữ cửa thôi, cần gì ủy khuất thế?
Tiểu Bạch ngẩng đầu, lộ ra vẻ tội nghiệp, đôi mắt to xinh đẹp thậm chí đã ngân ngấn nước mắt.
Cố Minh cũng ngơ ngác, không biết tiểu sủng vật này đang ủy khuất cái gì.
Gõ một cái mà đau thế sao?
Hắn cũng không dùng sức mạnh a.
"Hiền tế, đêm qua ngủ ngon chứ?"
Vạn tuế Hồ Vương như bóng ma bay ra, cười tủm tỉm nhìn Cố Minh.
"Khụ khụ, cũng tạm được."
Sáng sớm đã được cha vợ, không, lão trượng Hồ ân cần thăm hỏi, Cố Minh không khỏi mặt đỏ ửng.
Con gái người ta còn đang nằm trên giường trong động kia kìa.
Cố Minh thừa nhận mình không vượt qua được khảo nghiệm, nên mới phạm sai lầm.
Không phải ý chí hắn quá yếu đuối, mà là Ngọc Diện quá quyến rũ.
"Đã thế, không bằng cùng lão phu uống một chén thế nào?"
Vạn tuế Hồ Vương vui vẻ mời.
"Khụ khụ, được."
Đều là một nhà yêu, cần gì khách khí?
Cố Minh bế lấy Tiểu Bạch đang ủy khuất lên, ôm vào lòng, đi theo lão trượng Hồ.
Trong động phủ, Ngọc Diện công chúa mặt hồng hào vẫn còn ngủ say, đêm qua nàng cắn răng chiến đấu một đêm, cuối cùng thua dưới tay Cố Minh, đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.
Vạn tuế Hồ Vương nhìn Cố Minh với ánh mắt rất "bên trên", đem linh tửu đã chuẩn bị sẵn bày lên bàn: "Đây là lão phu đặc chế cho ngươi, uống nhiều một chút, chớ vì nhất thời sung sướng mà không để ý tới tu dưỡng thân thể."
"Nên bổ, còn phải bổ!"
Không phải, xem thường ai thế!
Ta là giao long đấy!
Bản thể giao long hàm kim lượng, ngươi hiểu không?
Bổ cái gì chứ!
"Xem ra Hồ Vương rất có kinh nghiệm."
"Phốc ~~~ Nói bậy nói bạ!!"
Vạn tuế Hồ Vương tức giận, rượu trong miệng phun ra, chỉ vào Cố Minh, ngón tay run run:
"Lão phu há lại dùng không được hồ ly như vậy?"
Tuyệt!
Thành công châm chọc lại một quân, tâm tình trong nháy mắt tốt đẹp.
Cố Minh cười uống một ngụm linh tửu Vạn tuế Hồ Vương đặc chế.
Cảm giác cũng không tệ lắm, uống xong toàn thân ấm áp, xem ra Vạn tuế Hồ Vương đã bỏ công sức, đúng là lão tiền bối giàu kinh nghiệm, lợi hại!
"Ngươi......"
Chú ý tới Cố Minh dùng ánh mắt kính nể nhìn mình, Vạn tuế Hồ Vương vừa rồi chỉ run ngón tay nay cả người run rẩy.
"Không thể lý lẽ!!!"
Lão phu hảo tâm chuẩn bị linh tửu đặc chế bổ thân thể cho ngươi, ngươi không trân trọng thôi, còn trả đũa nói xấu lão phu, ngươi Hắc Long thật ác độc!
Nói xấu!
Hoàn toàn là nói xấu.
Vạn tuế Hồ Vương run rẩy cả người, run rẩy đi mất.
"Ha ha ha ha..."
Xem ra Vạn Tuế Hồ Vương quả thực kinh nghiệm phong phú, nếu không sẽ không bị tức thành thế này. Nói lại, yêu đan bị thương thật sẽ ảnh hưởng thân thể sao?
Xem ra sau này không thể lấy long châu của mình ra làm trò đùa.
Không chút kiêng dè, Cố Minh cười nhạo Vạn Tuế Hồ Vương một phen, cúi đầu xuống phát hiện cái chén đã rỗng.
Tiểu Bạch nguyên bản co quắp trong ngực hắn, hai mắt trợn tròn, cái đầu nhỏ cũng không ngừng xoay, xem ra có chút bổ quá mức.
"Đại vương."
Một giọng nói nũng nịu vang lên. Ngọc Diện công chúa, trong bộ trường sam trắng, nhẹ nhàng bước vào ngực Cố Minh, thuận tiện bắt lấy Tiểu Bạch đang bổ quá mức sang một bên, dựa vào ngực hắn, ngẩng đầu lên:
"Đại vương, người có khắc khẩu với phụ vương sao? Nô gia thấy phụ vương tức đến râu ria đều run."
"Nếu phụ vương nói lời khó nghe, đại vương chớ giận hắn, được không?"
Nói rồi, Ngọc Diện công chúa còn dụi dụi vào ngực Cố Minh.
Yêu tinh, ngươi dừng tay cho ta!
Cố Minh đè lại Ngọc Diện công chúa đang không ngoan, sắc mặt khó xử thở dài:
"Ai, đều tại ta không tốt, phụ lòng một phen hảo ý của Hồ Vương."
Ngọc Diện công chúa: "? ? ? ?"
Cố Minh cúi đầu xuống, nhẹ giọng kể lại mọi chuyện bên tai Ngọc Diện công chúa.
"A? ! !"
Ngọc Diện công chúa há hốc mồm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ khó tin.
"Còn. . . . . Còn có chuyện như thế?"
"Ân."
Cố Minh nghiêm túc gật đầu.
"Đại vương, nô gia đi lát nữa sẽ về."
Ngọc Diện công chúa không để ý đến sự ngán ngẩm của Cố Minh, đứng dậy chạy ra khỏi động.
Khoảng năm phút sau.
"Hắc Long, ngươi dám ở trước mặt Ngọc Diện nói xấu lão phu! ! !"
Toàn bộ Tích Lôi sơn đều run rẩy dưới cơn thịnh nộ của Vạn Tuế Hồ Vương. Vị Vạn Tuế Hồ Vương vốn ăn mặc như một phú ông giờ đây mặt tím tái, tròng mắt đỏ ngầu.
Xem ra là bị kích thích rồi.
Cố Minh ôm chén linh tửu trên bàn, quay về động phủ của Ngọc Diện công chúa, treo bảng hiệu "Đang tu luyện, chớ quấy rầy" ở ngoài động, rồi vào trong bắt đầu tu luyện.
Vạn Tuế Hồ Vương nổi trận lôi đình, dù được Ngọc Diện công chúa an ủi vẫn càng nghĩ càng giận.
Tiểu tử này quả thực không phải người, lão phu hảo tâm chuẩn bị thuốc bổ cho hắn, hắn lại còn nói xấu lão phu! !..