Chương 102: Hồng Lý (1)
“Tụ khí cấp bốn?” Nữ nhân kia đột nhiên cười khẽ: “Thú vị đây.” “Ngươi có nhiều phân thân, nếu ta nhớ không lầm, Thiên Hương lâu huyện Ngô Đồng cũng có một phân thân của ngươi, ngươi đi tìm hiểu gốc gác hắn đi.”
“Đươc, đúng lúc ta cũng muốn gặp trực tiếp hắn để cảm ơn hắn đã giết tên Kính Yêu, giải quyết phiền não giúp ta.” Nữ nhân cười đẹp như hoa nói.
“Bây giờ lên đường đi, Kính Yêu trước khi chết có để lại một ấn ký trên người Cố Thanh Phong, ấn ký hiển thị lúc này Cố Thanh Phong đang ở Thiên Hương lâu.”
…
“Hồng Lý cô nương ra rồi!”
“Ở đâu vậy ở đâu vậy?”
“Đúng là Hồng Lý cô nương rồi, mau nhìn xem, quá xinh đẹp.”
Cố Thanh Phong đang lúc bận sờ xương xem tướng cho Như Hoa Tụ Ngọc, thì đột nhiên nghe tiếng reo hò từ đại sảnh lầu một truyền đến, không khỏi thay đổi sắc mặt: “Hồng Lý cô nương? Đó là ai?”
“Cô ấy à, là người đứng đầu bảng của Thiên Hương lâu chúng tôi.” Như Hoa nhẹ giọng giải thích.
Người đứng đầu bảng?
Bỗng lòng hiếu kì của Cố Thanh Phong nổi lên, nam nhân mà, khó tránh đang ăn trong chén nhưng vẫn nhìn vào trong nồi.
Hắn vội vàng lấy hai cánh tay đang để trên ngực ra, đi tới chỗ cửa sổ nhìn xuống.
Như Hoa bất mãn nũng nịu hừ một tiếng: “Công tử ~, không phải ngài nói người ta có điềm đại hung sao, còn muốn giúp người ta gặp dữ hóa lành nữa mà, sao lại đi như thế?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tụ Ngọc ngồi một bên cũng nhẹ giọng nói theo: “Người ta đón tiếp ngài nồng nhiệt như thế, ngài lại bỏ đi ngắm cô nương khác.”
“Chờ chút chờ chút.” Cố Thanh Phong đầu cũng không quay lại qua loa trả lời, hai cô gái tức giận dậm chân.
Không chỉ Cố Thanh Phong, đám người mà hắn dẫn đến cũng lũ lượt chạy tới chỗ cửa sổ để ngắm Hồng Lý.
Chỉ thấy trong đại sảnh tầng một của Thiên Hương lâu, đột nhiên có một tấm lụa đỏ từ lầu hai trượt nghiêng xuống, giống như một cái cầu trượt màu đỏ.
Sau đó, giữa tiếng reo hò của các vị khách, một cô gái trong bộ đồ đỏ đi chân trần, giống như nữ thần ở Cửu Thiên giáng trần, nhẹ nhàng nhảy từ tầng hai xuống, giẫm lên tấm lụa đỏ, từ từ đi đến giữa sân khấu trong đại sảnh.
Cô gái mặc trang phục đỏ kia đeo mạng che mặt nên không nhìn rõ dung mạo, nhưng dáng người mềm mại đó cùng đôi mắt trong veo như nước mùa thu cũng đủ làm người nhìn say đắm.
Khi cô vừa đáp xuống đất, cô gái chơi đàn bên cạnh lập tức dùng đầu ngón tay khẽ vuốt, tiếng nhạc nhẹ nhàng êm tai vang lên.
Cô gái mặc đồ đỏ kia cũng bắt đầu múa theo điệu nhạc.
Dáng múa ung dung uyển chuyển, mềm mại tao nhã, như bươm bướm dập dờn bay lượn, lại như liễu rũ trong gió, càng giống chim én dựa tổ, có thể so sánh với chim khách chim đêm kinh.
Lúc thì cô buông nhẹ tay như mây, lúc thì chậm rãi nhẹ nhàng như hoa sen, ngoái mắt nhìn xung quanh, khẽ liếc mắt đưa tình.
Trên cổ chân trắng nõn mảnh khảnh còn đeo vòng bạc, tạo ra những âm thanh trong trẻo thanh thúy theo điệu múa của cô.
Tất cả các vị khách đều đắm chìm trong điệu nhảy tuyệt đẹp này, trái tim như bị cô nắm trong tay, nhảy múa theo.
Cố Thanh Phong nhìn đến hai mắt phát sáng, trong lòng thầm nghĩ, đợi sau khi quay về sẽ dạy cho tiểu Thị Mị điệu múa này, dù sao coi tiểu Thi Mị múa thì không cần bỏ tiền.
Cô gái mặc đồ đỏ đang nhảy, bỗng thay đổi động tác, hất mạnh hai bên ống tay áo ra hai bên, ống tay áo theo động tác múa, vô số cánh hoa tung bay khắp trời, nhất thời cả Thiên Hương lâu đắm chìm trong cơn mưa cánh hoa.
Những cánh hoa đó, từng cánh từng cánh đong đưa rơi xuống, kéo theo từng sợi trầm hương, làm say lòng người.
Vô số người tranh nhau bắt lấy những cánh hoa rơi trong không trung, nắm nó trong lòng bàn tay, cẩn thận ngửi, dường như nó còn lưu lại mùi hương cơ thể của cô gái.
Cố Thanh Phong nhìn những cánh hoa rơi xuống trước mắt, không khỏi nhíu mày: “Huyễn Thuật?”
Linh hồn lực này có thể so với tiên thiên tông sư, hắn liếc mắt liền nhìn ra cô gái mặc đồ đỏ đang múa kia thi triển Huyễn Thuật, hơn nữa nó không phải là Huyễn Thuật bình thường, mà trong Huyễn Thuật còn xen lẫn một Mị Thuật có thể khơi dậy dục vọng của con người.
Chỉ là cái này thủ pháp mặc dù cao minh, nhưng cảnh giới của nó lại rất thấp, loại Huyễn Thuật cấp bậc này, chỉ cần người có ý chí kiên định một chút là có thể phá giải.
“Ha ha ha… của ta, đều là của ta.”
Thanh âm hưng phấn của Vương béo cắt đứt suy nghĩ của Cố Thanh Phong, chỉ thấy hắn đang khoa tay múa chân tranh giành những cánh hoa đang rơi từ trên trời xuống, trong tay cầm một mớ cánh hoa, sau đó cắm mặt vào trong, cẩn thận thưởng thức.
Khóe miệng Cố Thanh Phong giật giật, bình tĩnh cách xa hắn hai bước.
Đang định cùng Hứa đần ở một bên cười nhạo Vương béo, nhưng ai ngờ vừa quay đầu lại, thì phát hiện tiểu tử này mặt mũi cũng đỏ phơn phớt, đầu ngón tay còn cầm một cánh hoa, hai mắt nhìn thẳng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
Cố Thanh Phong nghe được hai câu, thế mà lại đang ngâm thơ?
Cố Thanh Phong mặt không đổi sắc cũng cách xa y hai bước.
Haizz, thật mất mặt mà, tại sao ta lại chọn hai người này làm thuộc hạ nhỉ?
“Vương béo!” Cố Thanh Phong lên tiếng kéo hắn từ trong Huyễn Thuật ra.
Vương béo như vừa tỉnh mộng, nhìn Cố Thanh Phong khó hiểu hỏi: “Sao thế Cố đại nhân?”
“Lau nước miếng đi, đừng có làm bản quan mất mặt.”
Vương béo cười hì hì, xấu hổ lau nước miếng đi.
“Cố đại nhân, làm sao ngài không bị mắc vào trong đó vậy?”
“Ta mắc vào cái đầu ngươi á!” Cố Thanh Phong tức giận nói: “Huyễn Thuật đơn giản như này mà ngươi cũng có thể trúng?”
Vương béo vô cùng kinh ngạc nhìn Cố Thanh Phong: “Đại nhân, chuyện này có thể ngài không biết sao, Hồng Lý cô nương ở huyện Ngô Đồng của chúng ta nổi danh là Huyễn Mị Song Tuyệt, rất nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng đã tìm đến chỉ để trải nghiệm Huyễn Thuật và Mị Thuật của cô ấy, chúng ta ra ngoài chơi cũng không phải vì muốn tâm trạng vui vẻ sao.
Mà thuật pháp của Hồng Lý cô nương cũng không có tác dụng hại người, tác dụng duy nhất của nó là giúp vui, ngài cần gì khổ sở chống cự chứ, còn không bằng thoải mái hưởng thụ.”