Chương 105: Không Phải Ngươi Coi Thường Sinh Mạng Sao
Cố Thanh Phong ở trong phòng nghe thấy rõ ràng, trong lòng lại vô cùng bất mãn: “Cái chết tiệt gì vậy? Ba cấp độ? Lại còn có hai cửa ải nữa? Chờ vượt qua hai cửa ải, thì trời đã sáng rồi!” Đang lúc Cố Thanh Phong lầm bầm bất mãn, đột nhiên.
Phanh!
Cửa phòng bị người ta đá văng ra.
Chỉ thấy một vị nam tử mặc áo trắng, trong tay ôm một thanh trường kiếm, vẻ mặt cao ngạo đứng ở cửa.
Nam tử lạnh lùng nhìn Cố Thanh Phong đang ngồi trên giường, không kiêng nể gì đánh giá từ trên xuống dưới, trong mắt đầy vẻ khinh miệt không cần nói cũng biết.
“Chỉ là một tên võ giả Tụ khí tứ trọng, vậy mà có thể là người đầu tiên tìm được hoa thật, không thể không nói, vận khí của ngươi thật sự không tệ, nhưng ngươi muốn độc chiếm phòng số 1, còn phải để cho ta xem ngươi có tư cách này hay không đã!”
Vừa dứt lời, người này không đợi Cố Thanh Phong trả lời, lại trực tiếp động thủ.
Một tay thành chưởng, bàn tay giống như hồ điệp xuyên hoa đánh ra, mang theo một luồng nội khí biến động hùng hồn độc thuộc về Nội khí cảnh đỉnh phong, một chưởng hung hăng đánh tới ngực Cố Thanh Phong.
Phanh!
Truyền đến một tiếng hét trầm đục.
Một tầng hào quang màu vàng bán trong suốt từ trên người Cố Thanh Phong bắn ra, ngăn trở một chưởng của nam tử.
Nam tử thu hồi bàn tay, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức cười lạnh nói: “Kim Chung Tráo? Hoá ra còn tu luyện ngoại công, còn coi như có bản lĩnh, cũng miễn cưỡng có tư cách ngồi ở chỗ này, tuy nhiên cũng chỉ có vậy mà thôi, muốn tranh đoạt vị trí khách danh dự với ta, còn thiếu chút trình độ nữa.”
Nam tử nói xong, xoay người muốn rời đi.
Lúc này, sắc mặt Cố Thanh Phong đã trở nên âm trầm.
Hắn vốn có tâm trạng rất tốt, nhưng chưa từng nghĩ từ đâu nhảy ra một gã SB (đồ ngu ngốc) như vậy, không chào hỏi gì đã trực tiếp đạp cửa, sau khi tiến vào lại tự biên tự diễn, đánh một chưởng rồi quay đầu muốn đi?
Người này quả thực không coi ai ra gì đến trình độ nhất định.
“Đứng lại.” Cố Thanh Phong lạnh lùng nói.
“Hửm?” Nam tử cao ngạo dừng bước, cau mày nhìn Cố Thanh Phong lạnh lùng nói: “Có việc gì?”
“Ngươi vô duyên vô cớ đánh ta một chưởng rồi muốn đi?”
Nam tử cao ngạo cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ là kiểm tra một chút vị tụ khí tứ trọng này của ngươi có tư cách ngồi ở phòng số 1 hay không mà thôi.”
Sắc mặt Cố Thanh Phong càng thêm âm trầm: “Kiểm tra? Nếu ta chính là một võ giả tụ khí tứ trọng bình thường, không có tu luyện ngoại công, ngươi có biết, một chưởng kia của ngươi sẽ như thế nào không?”
“Sẽ chết.”
“Cho nên ngươi vì muốn kiểm tra, hạ tử thủ với một người không quen biết?”
Nụ cười của nam tử cao ngạo trở nên châm chọc: “Kẻ yếu nên trốn ở trong xó xỉnh mà tu luyện, chứ không phải đến loại địa phương này nhảy nhót, không tự biết bản thân là kẻ yếu, chết cũng đáng.”
Nghe đến đây, Cố Thanh Phong đã phẫn nộ, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra sát ý lớn như vậy đối với một người, hắn không phản đối có thù báo thù, có oán báo oán, nhưng loại vô lý coi thường sinh mạng này, làm cho người ta cực kỳ chán ghét.
“Hay cho một câu không tự biết bản thân là kẻ yếu, chết cũng đáng, nếu đã như vậy, ngươi thân là kẻ yếu, cũng mời đi chết đi.”
Bỗng dưng, Cố Thanh Phong chậm rãi từ trên giường đứng dậy, thần sắc hắn bình tĩnh từng bước đi về phía nam tử cao ngạo.
Nam tử cao ngạo đột nhiên nửa người tựa vào khung cửa, hứng thú đánh giá Cố Thanh Phong: “Chỉ dựa vào ngươi?”
“Ừm, chỉ dựa vào ta.” Cố Thanh Phong thản nhiên nói như giếng cổ không sóng, ngữ khí bình thản giống như đang trình bày một sự thật.
Hắn từng bước đi về phía nam tử cao ngạo, đợi đến khi hắn đến gần, nam tử cao ngạo hành động, hắn ta mạnh mẽ rút ra trường kiếm, giống như lụa trắng thẳng tắp chém vào cổ Cố Thanh Phong.
“Vậy thì chết đi!”
Chập cheng!
Trường kiếm chém vào cái cổ trắng nõn của Cố Thanh Phong, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Hắn, không hề có thương tích gì.
Trường kiếm lại gãy theo tiếng va chạm.
Sắc mặt nam tử cao ngạo lần đầu tiên xảy ra thay đổi, trở nên kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tin được.
“Làm sao có thể!”
Nam tử cao ngạo trực tiếp vứt kiếm, một chưởng tràn ngập nội khí ầm ầm đánh ra! Nhưng mà còn chưa đợi đánh tới trên người Cố Thanh Phong.
Ba!
Cố Thanh Phong nắm lấy cổ tay hắn ta, hơi dùng sức, tiếng xương nứt bỗng vang lên, nội khí trong lòng bàn tay của nam tử ngay lập tức tán loạn.
“Ah! Tay ta!”
Sắc mặt nam tử cao ngạo bởi vì đau đớn mà biến đổi, càng thêm dữ tợn, hắn ta điên cuồng giãy dụa, nhấc chân đạp về phía trước.
Cố Thanh Phong dường như đã đoán trước được, nhanh như chớp xuất chân ra, lại phát tới trước, một cước đạp vào bắp chân nam tử cao ngạo vừa mới giơ lên.
Lại truyền đến tiếng xương nứt, kèm theo từng trận kêu rên thảm thiết.
Nam tử cao ngạo trong nháy mắt mất đi thăng bằng, quỳ rạp xuống đất, nhưng mà, một tay của hắn ta còn bị Cố Thanh Phong túm lấy.
Chỉ thấy Cố Thanh Phong nhẹ nhàng vặn vẹo, cánh tay nam tử giống như vặn vải lanh, trong nháy mắt vặn vẹo, da tại chỗ bị gai xương đứt gãy trên cánh tay xuyên qua, gai xương trắng bệch mang theo máu lộ ra ngoài không khí.
“A!!!.” Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết từ trong miệng nam tử cao ngạo truyền ra.
“Thật ồn ào.” Ánh mắt Cố Thanh Phong lạnh lẽo, lại trực tiếp bóp cổ hắn ta, nâng hắn ta lên.
Nam tử cao ngạo hai mắt trợn lên, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, điên cuồng giãy dụa nhưng lại vô ích, dưỡng khí trong cơ thể của hắn ta bị rút đi từng chút từng chút.
Vào giờ khắc này, hắn ta hoàn toàn sợ hãi, hơn nữa sau khi nhìn thấy con ngươi bình tĩnh của Cố Thanh Phong, nỗi khủng bố to lớn trước nay chưa từng có bao vây nuốt chừng hắn ta.
“Không… Đừng giết ta… ”
Từ trong cổ họng của nam tử cao ngạo gian nan nặn ra tiếng cầu xin tha thứ.
Cố Thanh Phong nhẹ nhàng di chuyển tay xuống, để ánh mắt của nam tử ngang tầm với ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, lúc đó nam tử cao ngạo lại thấy được một chút nghi hoặc từ trong mắt Cố Thanh Phong.
“Ngươi không phải coi thường sinh mạng sao? Vậy tại sao không coi thường mạng sống của mình?”
Trong thần sắc bình tĩnh của Cố Thanh Phong mang theo một chút nghi hoặc, chậm rãi nói.