Chương 11: Sức Ba Bò Chín Trâu (1)
Lão giả lúc này mới phản ứng lại, nhìn cánh tay cường tráng của Cố Thanh Phong, âm thầm nuốt nước miếng, nhưng cũng không có hành động gì dị thường, chỉ đơn giản đưa đồ cho Cố Thanh Phong. Cố Thanh Phong nhận lấy đồ vật, đưa lại gần nhìn nhìn.
Mẹ kiếp, đây không phải là vỏ cây sao?
Chờ một chút, vừa rồi lão già này nói bùa triện gì đó, rồi kết hợp thêm động tác bứt xé của ông ta…
Cố Thanh Phong trong nháy mắt hiểu ra, lão già này chắc là một con thụ yêu, vỏ cây trên người ông ta có thể dùng để chế tác phù triện, xem ra Trấn Ma Ti cách dăm ba hôm sẽ tìm đến ông ta để lấy vỏ cây.
Thủ đoạn của Trấn Ma Ti thật sự đỉnh nha, trách sao phải thành lập Trấn Ma Ngục, đây hoàn toàn chính là mảng tài nguyên tái tạo!
Có điều những yêu ma như Thi mị Nhãn ma này, vốn dĩ cũng không còn tài nguyên tái tạo gì, vì sao còn muốn giữ lại đây?
Chẳng lẽ Trấn Ma Ti cao tầng cũng giống như mình, cũng thích xem khiêu vũ?
Cố Thanh Phong cũng không có suy nghĩ nhiều, việc này nghĩ kỹ càng sợ hơn, nói không chừng là liên quan đến chuyện riêng của một số đại lão.
Nếu vỏ cây có thể chế tác phù triện, ít nhiều cũng đáng giá một chút, Cố Thanh Phong cũng nhận lấy.
Chỉ là sau khi nhận lấy, Cố Thanh Phong liền có chút khó xử.
Chính cái gọi là nhận được lợi ích từ người ta thì phải nể mặt người ta, đồ cũng đã lấy, nếu đánh người ta thì đâu có hợp tình được?
Đang lúc Cố Thanh Phong rối rắm có nên đổi nhà lao khác hay không, lão giả lại nói chuyện.
“Thiếu niên, không biết ngươi có vội trở về phục mệnh hay không? Nếu như không gấp, có thể cùng lão già cổ hủ này nói chuyện hay không, ta ở Trấn Ma Ngục bị nhốt mười năm, mười năm qua cũng không nói được mấy câu với người khác, thọ nguyên ta sắp tận, lúc sắp chết chỉ muốn cùng người khác nói chuyện phiếm, giải tỏa một chút phiền muộn trong lòng. ”
“Được rồi, nói chuyện gì?” Cố Thanh Phong sảng khoái nói, nói thật hắn cũng rất tò mò về yêu ma, bình thường võ giả hễ gặp yêu ma là chém giết lẫn nhau, chủng tộc không giống, hầu như không có nói chuyện với nhau.
Lão giả thấy Cố Thanh Phong sảng khoái đáp ứng, trong lòng mừng rỡ.
âm thầm cảm khái, vẫn là thằng liều này quá rãnh mà!
“Lão già cổ hủ này kể cho ngươi nghe chuyện của ta nhé.” Lão giả đột nhiên thổn thức nói.
“Được, ta thích nghe kể chuyện nhất.” Cố Thanh Phong mừng rỡ nói.
“Trăm năm trước, ở huyện Kế, có một thôn nhỏ tên là Trương gia thôn, nơi đó dân phong thuần phác, cách biệt với thế giới, từng có một cậu bé tên là Trương Hằng, vô tình trồng một cây hòe nhỏ…
Lão giả nhìn Cố Thanh Phong vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, trong lòng cười điên cuồng, hôm nay thích hợp để lão phu ra tay! Một thằng liều trăm năm khó gặp!
Chờ lão phu từ từ gạt ngươi mở cửa…
Rắc!
Cánh cửa nhà lao mở ra.
Lão giả còn đang kể chuyện xưa trong nháy mắt dừng lại, nhìn Cố Thanh Phong đi vào, tròng mắt cũng trừng to ra.
Chuyện gì thế!? Tại sao không làm giống như kịch bản ta nghĩ?
Câu chuyện của lão phu còn chưa kể xong, đoạn gây cấn còn chưa được tiết lộ…
“Ngươi ngươi ngươi … ... Sao ngươi vào đây rồi!?” Lão giả khiếp sợ nói: “Ta là yêu ma, chẳng lẽ ngươi không sợ ta ăn ngươi sao? ”
Cố Thanh Phong đặt mông ngồi bên cạnh lão giả, vỗ vỗ bả vai lão giả nói: “Ta nhìn ra, ngươi là một yêu ma tốt, hơn nữa, cách một lớp cửa nghe kể chuyện không đã ghiền.”
Những lời này trực tiếp khiến cho lão giả không biết làm sao.
Tiếp theo nên làm gì đây? Là tiếp tục theo kế hoạch mà kể chuyện, hay là trực tiếp ra tay?
Lão giả nhìn Cố Thanh Phong gần trong gang tấc, trong đầu hiện lên hai lựa chọn này.
“Kể tiếp đi, ta còn muốn nghe đó, cây hòe nhỏ thế nào?” Vẻ mặt của Cố Thanh Phong nghiêm túc hỏi.
“Cây hòe nhỏ sau này lớn lên, hơn nữa thành yêu ma, sau đó ăn hết tất cả người Trương gia thôn.”
Nói đến đây, vẻ mặt hiền lành hòa ái trên mặt lão giả đã biến mất không thấy, chỉ còn lại sự hung tàn huyết tinh dữ tợn!
Cố Thanh Phong ngẩn người: “Chuyện kể xong rồi à?”
Lão giả dữ tợn nhìn Cố Thanh Phong, giọng nói vặn vẹo lạnh lẽo nói: “Kể xong rồi. ”
Cùng lúc đó, trên người ông ta mạnh mẽ vươn ra vô số cành cây tráng kiện, trong nháy mắt bao quanh toàn bộ nhà lao, khuôn mặt già nua cũng biến thành vỏ cây khô héo.
Cố Thanh Phong giận tím mặt: “Đệch mịa nó! Kể cái giống ôn gì thế! ”
Bốp!
Một cái tát đánh vào bộ mặt vỏ cây của lão giả.
Làm cho lão giả bối rối.
“Ngươi có thể có tinh thần chuyên nghiệp chút không hả? Không thể kể xong chuyện rồi mới động thủ được không? Ngươi có biết cách làm này của ngươi khác với những kết chương khác như thế nào không? ”
“Loài người, sắp chết đến nơi mà còn dám đánh ta? Ta sẽ biến ngươi trở thành chất dinh dưỡng của ta! “Lão giả dữ tợn cuồng nộ.