Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 120: Huyết Mạch Yêu Ma

Chương 120: Huyết Mạch Yêu Ma

Trong lúc suy tư, Cố Thanh Phong không khỏi lại nghĩ đến một chuyện khác. Thì ra cái gọi là thức tỉnh huyết mạch đúng là thức tỉnh huyết mạch của yêu ma. Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng đầy là huyết mạch vốn có của loài người. Vậy thì chuyện này có chút thú vị rồi. Đầu tiên, huyết mạch là tổ tiên truyền lại, cái này cũng có nghĩa là không chỉ có một người có được huyết mạch yêu ma, hơn nữa có thể tìm được cổ tịch ghi chép về thức tỉnh huyết mạch trong Trấn Ma ti, chuyện này cũng nói rõ thức tỉnh huyết mạch đã tồn tại rất lâu trước đây. Vậy chẳng phải có nghĩa là trong vương triều Đại Viêm, nhất định tồn tại một bộ phận người đã thức tỉnh huyết mạch yêu ma. Thậm chí những người thức tỉnh huyết mạch yêu ma này vẫn được phép tồn tại, nếu không thì thư tịch đã bị cấm từ lâu.
Những người bởi vì huyết mạch yêu ma mà trở nên thiên phú dị bẩm, đương nhiên thực lực sẽ vượt trội hơn nhiều so với những cường giả cùng cấp. Với năng lực này, bọn họ rất có thể sẽ có cấp bậc cao trong vương triều Đại Viêm, thậm chí… là Hoàng tộc.
Nghĩ đến chuyện này, Cố Thanh Phong đột nhiên hiểu ra vì sao năm đó Huyết Ma lại lớn mạnh như vậy, Thất ma tướng cũng là những kẻ biến thái hàng đầu mà còn có thể bị đánh bại bởi Liên Minh Chính Đạo do Trấn Ma Ti đứng đầu.
Nguyên nhân chắc hẳn là vì có những người thức tỉnh huyết mạch này.
Đây thực sự gọi là nắm giữ kỹ năng của yêu để khắc chế yêu!
Ngay khi Cố Thanh Phong đang động não.
Cùng lúc đó, trong Tổ đường nhà họ Cố, một trong bốn gia tộc lớn ở Đế Đô vương triều Đại Viêm.
Một vị lão giả gần đất xa trời đột nhiên mở ra hai mắt đục ngầu, chỉ thấy ông ta lật bàn tay một cái, lập tức có một hạt châu đỏ như máu xuất hiện trong tay.
Ông ta dùng đôi bàn tay khô quắt như vỏ cây ma sát lên hạt lâu màu đỏ ngòm. Hạt châu màu đỏ lập tức tỏa ra một đường huyết quang, huyết quang bắn lên trời rồi chỉ về phía Đông.
Lão giả dùng đôi mắt độc ngầu thuận theo huyết quang cẩn thận phân biệt một lát rồi sau đó vung tay lên xua tan huyết quang.
“Đi gọi Tộc trưởng đến đấy.” Giọng nói trầm khàn phát ra từ trong miệng lão giả.
“Dạ, Tiên tổ.” Không thấy bóng dáng trong phòng như lại truyền ra một đạo âm thanh trống rỗng.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên với gương mặt cương nghị không giận tự uy xuất hiện trước mặt lão giả.
“Tiên tổ, ngài tìm ta?”
“Ừm.” Lão giả nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đưa hạt châu màu đỏ đến tay của người đàn ông trung niên.
“Vừa rồi Huyết Mạch châu có dị động. Nơi phát ra dị động nằm ở hướng chính đông cách đây năm ngàn dặm. Chắc hẳn là một trong những người thất lạc bên ngoài của gia tộc đã thức tỉnh huyết mạch Long Thần. Mặc dù trình độ thức tỉnh ở cấp thấp nhưng huyết mạch Long Thần không thể lưu lạc ở bên ngoài, ngươi phái người đi đưa hắn về đây.”
“Dạ, tiên tổ.” Người đàn ông cung kính nói: “Hướng chính Đông năm ngàn dặm chắc hẳn là phạm vi của quận Ngô Đồng, xem ra hơn nửa là Tội huyết nhất mạch. Không ngờ lâu như vậy rồi mà vẫn không chết hết, ngược lại còn có người thức tỉnh huyết mạch. Có thể thức tỉnh mà không dựa vào sự trợ giúp của gia tộc đúng là có mấy phần thiên tư, đáng tiếc là cấp thấp. Nếu như người này sinh ra ở gia tộc, nói không chừng có thể thức tỉnh đến Trung đẳng.”
“Không có gì là đáng tiếc. Thân là Tội huyết nhất mạch, bây giờ có cơ hội quay về gia tộc đã xem như là ban ân cực lớn. Được rồi, ngươi đi đi.”
“Dạ, Tiên tổ.”
...
Sau khi Cố Thanh Phong thức tỉnh huyết mạch xong, mặc quần áo tử tế rồi bắt đầu tiến hành hạng mục công việc cuối cùng, đó chính là luyện Bản Nguyên Tinh huyết, chuẩn vị Tích máu trùng sinh.
Chỉ cần luyện thành Bản nguyên tinh huyết thì có thể tương đương với nhiều hơn một mạng. Không có người nào có thể từ chối sự dụ hoặc này.
Hơn nữa Cố Thanh Phong cũng muốn chờ sau khi luyện Bản nguyên tinh huyết xong thì sẽ giấu nó vào nơi an toàn nhất.
Đó chính là Dị độ không gian. Đây là không gian chỉ thuộc về Cố Thanh Phong, tuyệt đối là nơi an toàn nhất, không cần phải lo có người nào phát hiện. Sau này nếu thật sự chết rồi thì có thể yên ổn phục sinh bên trong Dị độ không gian, vượt qua giai đoạn suy yếu.
Nói làm là làm.
Lúc này Cố Thanh Phong bắt đầu ngưng tụ huyết khí quanh người, cô đọng thành Bản nguyên tinh huyết.
Quá trình cô đọng cực kỳ thống khổ, lại còn không ngừng rút ra tinh hoa khí huyết trong người. Một lượng lớn tinh hoa khí huyết mới có thể luyện được một giọt Bản nguyên tinh huyết.
Loại cảm giác này giống như có một người liên tục rút máu của ngươi.
Thời gian trôi đi, sắc mặt Cố Thanh Phong càng ngày càng tái nhợt, màu máu trên mặt càng ngày càng ít. Đây là bởi vì đa số khí huyết trong cơ thể đều đã dùng để cô đọng Bản nguyên tinh huyết.
Cũng may là thể chất của hắn mạnh mẽ, nếu không vào người bình thường thì lúc này đã chết vì mất máu quá nhiều rồi.
Thứ đồ như Bản nguyên tinh huyết này vốn cũng không phải thứ ở cấp Tôi Thể cảnh có thể có được, cũng chỉ có quái thai như Cố Thanh Phong này vừa bắt đầu tu luyện đã cưỡng ép ngưng tụ.
Một canh giờ sau.
Bản nguyên tinh huyết của hắn cũng coi như là hoàn thành cô đọng, để cùng với nhau trong Dị Độ không gian.
Cố Thanh Phong làm xong hết tất cả, sắc mặt tái nhợt không còn chút màu máu nào, giống như vi vu quá độ ba ngày ba đêm.
Hắn vội vàng lấy ra một ít đan Bổ huyết ích khí nuốt vào. Một lát sau, trên mặt mới khôi phục lại một chút màu máu.
“Mẹ nó, lúc này mới được một giọt Bản nguyên tinh huyết mà suýt chút nữa đã lấy nửa cái mạng của lão tử, Huyết Ma SB kia có ba mươi sáu giọt, đúng là một con quái vật.”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Cố đại nhân, Cố đại nhân.”
Là âm thanh của Vương béo.
“Vào đi.” Cố Thanh Phong hữu khí vô lực nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất