Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 133: Kẻ Mặc Áo Choàng Đen Tức Đến Phát Rồ (1)

Chương 133: Kẻ Mặc Áo Choàng Đen Tức Đến Phát Rồ (1)

“Ớ?” Cố Thanh Phong sửng sốt, sao còn có người tên như vậy nữa, ngươi có biết lúc người ta gọi tên ngươi sẽ gánh chịu áp lực rất lớn không, còn bị người khác hiểu lầm nữa. Người đàn ông mặc áo choàng đen dường như cảm nhận được phản ứng của Cố Thanh Phong, bàn tay đang châm trà hơi khựng lại, sau đó bình tĩnh giải thích: “Bồ trong bồ công anh.”
Ờ…
Cố Thanh Phong không nói gì, khẩu thị tâm phi nói: “Tên tiền bối thật hay.”
Tuy miệng nói thế, nhưng trong lòng lại than thở, đây là cái tên có thể đặt được sao?
Ấy khoan đã!
Cố Thanh Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong nháy mắt đờ cả người.
Bồ trong bồ công anh?! Cây bồ công anh á hả?
Chết cha! Lão đại Bồ Yêu trong Thất Ma Tướng!
Về tên tuổi của Thất Ma Tướng, mặc dù đã trải qua hai trăm năm, nhưng uy danh năm đó nổi như cồn đến thế, cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, tuy rằng chuyện tình chắc hẳn đã khôn rõ, nhưng tên tuổi vẫn lưu truyền đến tận nay.
Đặc biệt nhất là, tên tuổi của những Thất Ma Tướng còn lại có thể lãng quên trong dòng sông lịch sử, nhưng lão đại nổi danh nhất tuyệt đối không bao giờ bị quên đi.
Đề phòng vạn nhất, Cố Thanh Phong đánh tiếng hỏi: “Tiền bối hẳn là đứng đầu Thất Ma Tướng Bồ Yêu nhỉ?”
Kẻ mặc áo choàng đen nghe cái xưng hô này, mỉm cười: “Không ngờ trải qua hai trăm năm rồi, vẫn còn có người nhớ đến.”
Nói lời này xong, toàn thân Cố Thanh Phong như trải qua một đợt trị liệu trong phòng tắm xông hơi, thoáng chốc thả lỏng.
Sau đó khẳng khái nện bước tiến đến trước mặt Bồ Yêu, rồi đặt mông ngồi xuống đối diện gã, tiện cái gác chân lên tảng đá bên cạnh.
Quay sang Bồ Yêu còn trắng trợn đánh giá từ trên xuống dưới: “Ồ hoá ra là Bồ Yêu đấy sao!”
Bồ Yên ngỡ ngàng, mấy trăm năm giáo dưỡng suýt chút nữa bị đạp đổ ngay giây phút này, tay đang châm trà khựng lại giữa không trung, thoáng chốc đến cả nước trà tràn ra ngoài cũng không biết.
Gã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, rốt cuộc trong lịch sử nhân tộc viết ta thành thế nào vậy? Sao cái tên này nghe tên của ta xong, còn ngạo mạn hơn cả lúc trước thế?
“Ê tràn ra hết rồi kìa.” Cố Thanh Phong bất mãn nói.
Bồ Yêu bấy giờ mới tỉnh hồn lại, vội vàng ngừng rót trà.
Cố Thanh Phong cũng không thèm khách sáo với gã nữa, cầm chén trà lên, đúng lúc đang khát.
Sau khi uống xong, hắn thử ngẫm nghĩ mùi vị ở trong miệng, kết quả lại không nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống đâu, dè bỉu nói: “Sao trà này lại không có độc? Ảnh Yêu về không nói lại cho ngươi biết à? Ông đây thích nhất là uống kèm thuốc độc đấy.”
Bồ Yêu: “...”
Bồ Yên rơi vào sâu trong hoài nghi của chính mình, đây rốt cuộc là sao vậy?
“Hầy, ban nãy câu đầu tiên ngươi gặp ta nói là cái gì ý nhở?”
Bồ Yêu thật sự không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Cố Thanh Phong, căn cứ vào tò mò trong lòng, gã đáp: “Gặp được nhau ắt là có duyên, chi bằng ngồi xuống uống một chén trà.”
Bốp.
Cố Thanh Phong vỗ mạnh bàn tay rồi cất cao giọng: “Ngươi có biết đột nhiên nói một câu thế ngay đằng sau lưng người ta đáng sợ lắm không? Cũng may ông đây không có bệnh về tim, gì mà gặp được nhau ắt là có duyên chớ, giờ ông nói cho ngươi biết, ta gặp ngươi là duyên của ta, nhưng ngươi gặp ta là kiếp của ngươi, bởi vì cái gọi là duyên hay kiếp đều xem tâm trạng của ta thế nào đã, hiểu không?”
Đối mặt với Cố Thanh Phong không kiêng nể gì hết này, Bồ Yêu ngoài khó hiểu ra thì chính là phẫn nộ, gã không nhớ nổi mình đã bao năm rồi không phẫn nộ, thế nhưng ngay tại lúc này, gã đúng thật có chút bực mình.
Đây là người nào thế?
Mấy trăm năm qua, đến cả kẻ địch còn không dám khệnh khạng thế trước mặt gã đâu.
Nếu không vì hoàn thành mục đích, Bồ Yêu giờ đúng là chuẩn bị dùng một chưởng đập chết Cố Thanh Phong.
“Hừ!” Bồ Yêu đối mặt với sự vô lý Cố Thanh Phong không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Là kiếp hay duyên tùy vào tâm trạng của ngươi? Trừ khi ngươi vạn địch bất xâm.”
Lần này đổi lại là Cố Thanh Phong ngẩn người, hắn lẳng lặng nhìn Bồ Yêu, bật lên một câu: “Chả lẽ ngươi cũng nghe nhạc của Hứa Tung?”
Trong mắt Bồ Yêu có vẻ nghi ngờ: “Hứa Tung là ai?”
Không lẽ mình đoán sai?
Cố Thanh Phong ngờ vực trong lòng, không khỏi đánh dò: “Cos đối sin bù phụ chéo khác pi tan cot.”
Bồ Yêu không phản ứng lại, chỉ là hàng lông mày càng nhíu chặt.
“Đầu giường ánh trăng rọi?”
“Hydro heli lithium berili boron?”
“3.1415926?”
“Đủ rồi!” Bồ Yêu đột nhiên gào lên giận dữ.


Cố Thanh Phong bị cắt đứt ngậm ngùi nhìn gã đầy tiếc hận: “Xem ra ngươi không phải đồng hương, nói đi, ngươi tìm ta để làm gì? Đừng bảo học đòi theo bảy anh em Hồ Lô đấy nhé.”
Làm gì? Ta đến để làm thịt…
Ơ, ta đến để làm gì nhỉ?
Bồ Yêu bị Cố Thanh Phong như vậy suýt nữa quên mất mục đích mình đến đây.
Gã phải hít thở sâu nhiều lần, lúc này mới bình tĩnh lại được, quay trở lại điệu bộ vân đạm phong khinh.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Bồ Yêu, gã sẽ lẳng lặng xuất hiện, đầu tiên là để lại một dáng vẻ bí hiểm trong lòng Cố Thanh Phong, sau đó hai người trong lúc cùng nhau ngồi trên tảng đá kỳ lạ trong khu rừng rậm, ngồi thưởng trà, trong lúc nói cười cùng nhau bàn chuyện lớn trong thiên hạ, nhưng nào có ngờ, tình hình ban đầu còn đang rất tốt, tuy nhiên đến khi cái tên Cố Thanh Phong này nghe xong tên mình thì mọi thứ đều thay đổi.
Bồ Yêu nghĩ hết thảy đều là chút nhạc đệm nhỏ nhặt không đáng kể, tuy cái tên Cố Thanh Phong này có chút bất bình thường, thế nhưng đợi lát nữa hắn nghe xong kế hoạch vĩ đại của mình, nhất định sẽ chấn động, rồi bị mình thuyết phục.
Bồ Yêu sắp xếp lại suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Cố Thanh Phong, ngươi cũng biết lần này ta đến đây, vốn định đến giết người.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất