Chương 16: Khiêu Chiến Sáu Cấp (1)
“Tụ khí tam trọng!?” Trong nhóm người bất ngờ phát ra một tiếng vô cùng kinh ngạc.
Nhóm người chỉ cảm thấy thế giới này điên rồi, từ khi nào mà Tụ khí tam trọng cũng dám lên đài chiến đấu với Tụ khí Cửu trọng chứ?
Bình thường người khác khiêu chiến vượt cấp cũng chỉ là một cấp, cùng lắm là hai cấp.
Hay lắm, ngươi đây lại thăng 123456 cấp đấy!
Lần đầu được chứng kiến khiêu chiến vượt sáu cấp. Dù có không biết trời cao đất rộng như thế nào thì cũng phải có mức độ thôi chứ?
Ngay sau đó, đám người ồn ào một trận, tiếng bàn tán to lớn ầm ầm vang lên.
“Ông trời ơi! Ta ta ta, ta không nghe nhầm chứ? Một tên Tụ khí tam trọng cũng dám đến đây báo danh sao?”
“Đừng nói người này bị điên rồi chứ? Khiêu chiến vượt sáu cấp?”
“Đây không phải là lấy trứng chọi đá à. Đúng là lấy mình làm trứng đụng vào tảng đá, thật sự. Lấy trứng chọi đá!”
Khoé miệng của Diệp Hiên không nhịn được kéo dài ra: “Vị huynh đài này, ngươi có nói đùa không vậy?”
“Không nha, ta đúng là tụ khí tam trọng, không tin thì ngươi nhìn đi.”
Cố Thanh Phong nói, không hề giấu giếm mà lộ ra khí thế của cả cơ thể. Quả nhiên, một luồng khí yếu ớt chỉ thuộc về Tụ khí Tam trọng phát ra ngoài.
Đám người lại thêm một lần nữa ồn ào kinh ngạc.
Lúc này, dáng vẻ thiếu niên lạnh lùng của Diệp Hiên không giữ được nữa, cả người y vô cùng kinh ngạc: “Huynh đài, nói thật nhé, ta khuyên ngươi nên quay về tu luyện thêm một chút đi.”
“Quay về?!” Cố Thanh Phong nâng cao giọng: “Vừa nãy ngươi không hề nói như vậy, ngươi nói là tu vi thấp thì làm sao? Nếu như thắng bại quyết định dựa trên tu vi thì còn gọi gì là luận võ? Mọi người thẳng thừng luyện để tăng tu vi không phải là được rồi sao?”
“Huynh đài, huynh đài!” Diệp Hiên vội vàng ngắt lời nói: “Quan trong là tu vi của ngươi… cũng thấp quá đi.”
Cố Thanh Phong không vui: “Tu vi thấp thì sao? Ngươi có thể đảm bảo cả đời này sẽ gặp những người đều có tu vi thấp hơn mình à? Nhìn thấy kẻ địch có tu vi cao hơn ngươi, ngươi lập tức buông tay chịu trói sao? Hôm nay ngươi không dám đọ kiếm, ngày mai cũng không dám, vậy chẳng phải là cả đời này sẽ không để kiếm sáng lên?”
“Hơn nữa, một trừ ma tập sự không muốn làm một trừ ma cấp Hoàng, thì không chỉ tập luyện giỏi, mà còn phải tham dự vào việc trừ ma.”
Diệp Hiên và quần chúng xung quanh nghe thấy mấy lời quen thuộc, tất cả mọi người đều bó tay rồi.”
Còn Cố Thanh Phong thì thản nhiên đi đến trước mặt chấp sự trong sự im lặng của mọi người ở đây để báo thông tin của mình.
“Ta tên Cố Thanh Phong, tu vi là Tụ khí tam trọng, chức vụ là ngục tốt của Trấn Ma Ngục”
Nói xong, dưới ánh mắt khiếp sợ và ngây ngốc của chấp sự, phất tay rời đi.
Đợi Cố Thanh Phong rời đi một lúc lâu, đám người hoàn toàn như ong vỡ tổ.
“Hắn báo danh thật! Một tên tụ khí Tam trọng mà dám báo danh sao? Điên rồi! Thật sự điên rồi.”
Cảm giác chấn động này giống như kiểu một học sinh tiểu học đi thi đại học vậy, đã thế còn không biết ngượng mà lớn tiếng nói ta sẽ trở thành Trạng nguyên của cả nước.
Quả thật là quá chấn động.
Cố Thanh Phong cũng triệt để nổi danh.
Bởi vì thứ gọi là chuyện tốt không đi xa chuyện xấu bay ngàn dặm, chỉ sợ là không cần đến nửa ngày, đại danh Cố Thanh Phong đã truyền khắp toàn bộ Trấn Ma Ti.
Có điều lúc này Cố Thanh Phong cũng không quan tâm đến những thứ này. Bởi vì nổi danh là chuyện sớm muộn, hắn đặt mục tiêu đạt hạng nhất luận võ, thăng thành Trừ ma sứ cấp Hoàng, đến lúc đó cũng nổi danh như vậy.
Nếu đã quyết định gióng trống khua chiêng, vậy thì làm triệt để một chút.
Phải nổi danh nhân lúc còn sớm!
Báo danh xong Cố Thanh Phong quay người đi đến Trấn Ma Ngục. Có điều lần này nơi hắn đi không phải là nhà giam Trấn Ma Ngục mà là đi tìm trưởng quản ngục của tầng một Trấn Ma Ngục để xin trưởng ngục nghỉ mất ngày, nói dối là trong nhà có việc.
Mỗi tháng ngục tốt của Trấn Ma Ngục sẽ có một ngày nghỉ, có thể cộng dồn lại. Cố Thanh Phong đời trước hơn nửa năm rồi không nghỉ, góp nhặt vài ngày lại, lần này vừa hay dùng tới.
Sau khi xin nghỉ xong, Cố Thanh Phong lại đi đến chợ ngựa của quân Ngô Đồng, lấy toàn bộ gia sản của mình ra – hai lượng bạc.
Mua một con ngựa cùi, sau đó rời khỏi thành.
Lần ngày đi thẳng đến thôn Trương gia ở huyện Kế.
Không sai, Cố Thanh Phong muốn đi lấy linh binh hạ phẩm cấp Huyền – kiếm Mộc Vương mà Cây hoè tinh đã nói tới!
Đây chính là linh binh cấp Huyền, đáng giá ngàn vàng, hơn nữa dù có tiền cũng không mua được.
Binh khí cấp bậc loại này ngay cả trừ ma sứ cấp Huyền cũng chưa chắc đã có được một thanh, giá trị như nào có thể nhìn thấy ngay.
Vì để tránh đêm dài lắm mộng, Cố Thanh Phong nhất định phải nắm được kiếm Mộc Vương trong tay.
Ai bảo hệ thống của hắn không cung cấp mấy đồ kiểu như linh binh đan dược cơ chứ.
Huyện Kế là một huyện thuộc quận Ngô Đồng nhưng khoảng cách không tính là gần, ra roi thúc ngựa một ngày là được.