Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 188: Ngươi Không Hiểu Thần, Ta Không Trách Ngươi (1)

Chương 188: Ngươi Không Hiểu Thần, Ta Không Trách Ngươi (1)

“Được rồi, ngươi có thể đi.” Cố Thanh Phong thấy Bồ Yêu vẫn cứ ngây ngây ngốc ngốc không có phản ứng thì không khỏi nhắc nhở. Hiện tại hắn thật tâm muốn thả Bồ Yêu đi. Dù sao thì Bồ Yêu cũng đã thề, còn có nhiều người chứng kiến như vậy thì cũng không thể nói mà không giữ lời.
Lại nói, hôm nay hắn tha cho nó một lần, chứ không nói ngày mai ngày kia rồi ngày sau nữa cũng sẽ bỏ qua cho hắn. Dù sao thì có Truy Hồn Thuật tồn tại, Bồ Yêu có chạy đến chân trời góc biển cũng vô dụng.
Cố Thanh Phong đã đánh thức Bồ Yêu đang rơi vào trạng thái chấn kinh.
Ánh mắt phức tạp của Bồ Yêu nhìn Cố Thanh Phong một chút, không nói thêm gì.
Nó chậm rãi buông Lão tổ Cố gia đang bị bóp cổ sắp chết ra, rồi cung kính thi lễ với Cố Thanh Phong: “Tiểu yêu cảm ơn Thượng thần.”
Nói rồi, nó quay người muốn rời đi.
Nó không biết rốt cuộc là Cố Thanh Phong có mưu đồ gì, chỉ biết khi đối mặt với phương diện này cơ bản là mình không có chút lòng phản kháng nào, chỉ có thể để mặc người sắp xếp.
Bất kể như thế nào, nếu đối phương đã tạm thời buông tha cho mình, vậy thì cứ thuận theo ý đối phương, có thể sống lâu chút nào hay chút ấy.
Chỉ là, khi Bồ Yêu đang định rời đi, Cố Thanh Phong đột nhiên ho khan một tiếng.
Lúc này Bồ Yêu giống như lính cỏ, nghe thấy Cố Thanh Phong ho khan thì sợ hãi kinh sợ, vội vàng nhìn về phía Cố Thanh Phong, không biết đối phương muốn làm gì.
Cố Thanh Phong nháy mắt với Bồ Yêu một cái, nhưng Bồ Yêu lại ngơ ngác.
Trong lòng hắn lập tức chửi ầm lên. Một con yêu bình thường thật thông minh, sao mà lại không nhìn ra ánh mắt này?
Mẹ nó, không phải ngươi nói muốn dâng lên toàn bộ gia sản sao? Ngươi lấy ra đi chứ! Trước mắt nhiều người như thế, lão tử làm sao không biết xấu hổ mà mở miệng đòi ngươi chứ!
Cố Thanh Phong lại nháy mắt với Bồ Yêu. Bồ Yêu cũng không phản ứng chút nào, càng mờ mịt hơn.
Không có cách nào cả. Dù sao thì lúc này Bồ Yêu đang cực kỳ chấn kinh và rơi vào trạng thái mê mạng sợ hãi với chính tương lai của bản thân mình. Nó kinh ngạc vì phát hiện ra thân phận của Cố Thanh Phong, mê mang sợ hãi vì Cố Thanh Phong có mưu đồ với chính mình, làm gì có tâm tư nhớ đến những vật ngoài thân kia.
Điên mất!
Trong lòng Cố Thanh Phong thầm mắng, quyết định chỉ rõ cho Bồ Yêu một chút.
Chỉ thấy Cố Thanh Phong lơ đãng nâng tay phải đeo nhẫn Càn Khôn, nhẹ nhàng vuốt vuốt vài cọng tóc bị gió thổi loạn.
Ánh nắng chiếu rọi xuống nhẫn Càn Khôn, khúc xạ ra ánh sáng óng ánh sáng bóng.
Bồ Yêu nhìn chiếc nhẫn Càn Khôn đã làm bạn với mình vô số ngày đêm thì lập tức hiểu.
Nó vội vàng móc [Tràng hạt] – Linh binh trung phẩm Thiên giai, một tràng gỗ điêu khắc đen nhánh, còn móc ra một bình đan dược, lấy khí đem vật đưa đến trước mặt Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong thấy cuối cùng thì Bồ Yêu cũng thông minh được một lần, trong lòng không khỏi mừng như điên nhưng trên mặt vẫn bình thản nước chảy mây trôi: “Ngươi làm gì đây?”
Bồ Yêu cũng cẩn thận nói: “Thượng thần giữ lời hứa buông tha cho ta, lúc trước ta đã đồng ý dâng lên toàn bộ gia sản, nhất định là không thể nuốt lời. Kính xin thượng thần không được từ chối.”
“Ừm.” Cố Thanh Phong nhẹ gật đầu: “Cũng được. Đời này của ta trọng cam kết nhất, đương nhiên cũng không muốn ngươi vi phạm lời hứa của mình, vậy thì ta sẽ nhận. Mong rằng sau này ngươi thay đổi hoàn toàn, nhớ kỹ lời thề, làm yêu một lần nữa. Ngươi đi đi.”
“Tạ ơn Thượng thần!” Sau khi Bồ Yêu cung kính thi lễ, vội vàng muốn chạy trốn.
Nhưng lúc này, với sự dẫn đầu của Quốc sư đương triều, mấy vị võ giả Hóa Long cảnh chặn đường đi của Bồ Yêu.
Ánh mắt Bồ Yêu lập tức lạnh đi: “Tư Đồ Không, ngươi có ý gì?”
Tư Đồ Không là tên của Quốc sư.
Tư Đồ Không mỉm cười: “Bồ Yêu, hai trăm năm rồi, không ngờ ngươi lại còn sống, hơn nữa còn trở thành Hóa Long đỉnh phong. Trên đời có tạo hóa, nhưng ngươi đừng tưởng ỷ vào tu vi Hóa Long đỉnh Phong có thể mạnh mẽ xông tới Đế Đô. Đế Đô không phải là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Vẻ mặt Bồ Yêu lạnh băng: “Hai trăm năm trước ngươi không thể giết được ta, hai trăm năm sau ngươi cảm thấy ngươi làm được à?”
Tư Đồ Không mỉm cười, không để ý đến Bồ Yêu mà cung kính đối thi lễ với Cố Thanh Phong: “Thượng thần, hai trăm năm trước ta từng dẫn binh đi diệt trừ Huyết Ma Giáo, vậy nên vô cùng hiểu rõ cái tên này. Nó gian trá giảo hoạt, nói dối rất tài, Thượng thần ngài tuyệt đối không thể tùy tiện tin vào lời thề của nó, vẫn nên giết là tốt nhất.”
Cố Thanh Phong bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Quốc sư đương triều Tư Đồ Không, vị này là cường giả đệ nhất nhân tộc. Nhưng trong lòng hắn lại thầm mắng. Ngươi nói linh tinh cái gì? Bồ Yêu có thể chết, nhưng không phải là bây giờ, làm gì cũng phải đánh xong ta thì mới chết được.”
Có điều Tư Đồ Không tổng kết vẫn rất đúng. Trong miệng Bồ Yêu quả thật là không có một câu nói thật.
Suy tư một lúc, chỉ thấy Cố Thanh Phong thản nhiên nói: “Ta tin nó sẽ không vi phạm lời thề.”
“Thượng thần, từ đây ta có thể cảm nhận được hơi thở Huyết Ma còn sót lại trên người nó. Nếu như ta đoán không sai, kẻ này nhất định đã cắn nuốt Huyết Ma thì mới thu được tu vi như thế. Một tên có thể phản bội cắn chủ thì tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng nó.”
“Ồ?” Cố Thanh Phong nhàn nhạt liếc qua Tư Đồ Không, trong mắt lóe lên một tầng thần dịch, giọng điệu bĩnh tĩnh mà từ tốn nói: “Ngươi không tin ta?”
Tư Đồ Không nhìn đôi con ngươi khiến lòng người bình tĩnh lại của Cố Thanh Phong, nghe câu hỏi lại hời hợt này, chẳng biết tại sao lại nổi lên một tầng ý lạnh trong lòng.
Đó là áp lực của một tia thần ý bên trong linh hồn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất