Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 192: Một Cước Của Cố Thanh Phong (1)

Chương 192: Một Cước Của Cố Thanh Phong (1)

“Ngươi dám làm hỏng việc ta tu hành, ta muốn ngươi chết!” Con chồn ngay lập tức nổi giận, khuôn mặt lộ ra nụ cười đáng sợ, miệng há to lộ ra răng nanh sắc bén, trên đó còn có dịch tanh hôi liên tục chảy xuống. Cố Thanh Phong làm ra vẻ rất kinh ngạc: “Không đúng, tên ngốc cũng là người mà, nói ngươi giống như tên ngốc thật ra là đang nói ngươi giống người, như vậy cũng có thể phá việc ngươi tu hành sao?”
“Chết!”
Con Chồn biến thành bóng đen, bốn chân cắm vào mặt đất, giống như dã thú nhào về phía Cố Thanh Phong, há miệng to mang theo ác phong hung hăng cắn vào cổ hắn.
Cố Thanh Phong vốn dĩ định chịu đựng một chút, xem có thể đạt được kỹ năng mới hay không, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương miệng đầy nước miếng, quyết đoán từ bỏ ý nghĩ này.
Trực tiếp vươn bàn tay trắng nõn có lực, bóp một cái trong hư không.
Con chồn giống như cố ý đụng vào sứ, đụng vào bàn tay Cố Thanh Phong, bị hắn bóp chặt cổ.
“Chi Chi Chi…” Con chồn hoảng sợ kêu loạn, kiêu ngạo hung tàn lúc trước ngay lập tức tiêu tán hoàn toàn.
Bộp!
Tát một cái vào mặt con chồn, đánh đến mắt nó nổ đom đóm.
“Mẹ kiếp đừng kêu nữa.” Cố Thanh Phong không kiên nhẫn nói.
“Ta hỏi ngươi, quận Ngô Đồng đi thế nào?”
“Tha… Tha mạng… “Con chồn khó khăn cầu xin tha thứ.
“Sao ngươi lại nói nhảm như vậy, lão tử đang hỏi ngươi quận Ngô Đồng đi thế nào, không phải muốn ngươi xin tha, hiểu không?”
Cố Thanh Phong nhìn sắc trời đen kịt, một chút kiên nhẫn cuối cùng trong lòng cũng hao hết, bình thường vào canh giờ này, chính là lúc hắn nhảy nhót ở Thiên Hương lâu, nhưng hiện tại lại ở vùng hoang vu vắng vẻ không biết tên, chênh lệch như thế, thật sự làm cho hắn khó chịu.
“Ta… ta không biết… ”
“Không biết!?” Cố Thanh Phong trừng mắt, trong đó lửa giận phun trào: “Con mẹ nó ngay cả đường ngươi cũng không biết, kiến thức cơ bản cũng không có, còn muốn làm người? Chết đi!”
Nói xong lập tức bóp chết con chồn.
Con chồn điên cuồng giãy giụa, vội vàng nói: “Mặc dù tôi không biết, nhưng tôi biết chỗ gần đó có người, ngươi có thể tìm họ để hỏi đường!”
Bạch.
Con chồn rơi tự do xuống đất.
“Dẫn đường.” Cố Thanh Phong lạnh lùng nói.
Nửa canh giờ sau, con chồn dẫn Cố Thanh Phong đến trước mặt một tòa nhà lớn cổ kính.
Đây là một toà đại trạch nhị tiến môn, bố cục giống như tứ hợp viện, từ bốn mặt phòng ốc Đông Tây Nam Bắc vây quanh một chỗ, ở giữa để lại một đại viện hình vuông, tạo thành một hình chữ khẩu.
Về phần cái gọi là nhị tiến môn, chính là chữ khẩu ờ giữa viết một nét ngang, biến thành chữ nhật.
Vẫn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong nhà vô cùng náo nhiệt, tiếng người huyên náo, giống như đang tổ chức yến hội.
“Đại nhân, chính là ở đây, ngài cũng nghe thấy đấy, bên trong tất cả đều là người.” Vẻ mặt con chồn đầy vẻ nịnh nọt nói.
Cố Thanh Phong nắm lấy cổ nó, trong thần sắc bình tĩnh ẩn chứa lửa giận nói: “Ngươi cảm thấy ta là kẻ ngốc sao?
Ngươi mẹ kiếp nhìn xung quanh! Vùng hoang vu vắng vẻ, ngay cả bóng người cũng không có, nơi này lại có một toà nhà lớn, lão tử hỏi ngươi, kẻ ngốc nào sẽ xây một tòa nhà ở cái nơi quỷ quái này?”
Vẻ mặt con chồn đầy vẻ hoảng sợ, nó còn muốn tranh luận cái gì nữa, nhưng thứ chờ đợi nó lại là một tiếng răng rắc.
Cổ bị gãy trực tiếp.
Sau đó Cố Thanh Phong ném xác con chồn giống như ném xác sang một bên, trực tiếp đi tới trước nhà.
Phanh!
Một cước đá văng cửa nhà ra.
Lộ ra quang cảnh bên trong.
Bên trong quả thật có một đám người đang mở yến hội, khoảng chừng hơn mười bàn, phía trên bày đầy đủ thức ăn ngon rực rỡ, khách khứa chật ních trong bữa tiệc, đẩy chén đổi chén, tiếng cười nói vui vẻ, còn dựng lên một cái sân khấu, phía trên có đàn tranh đàn hát, vũ nữ nhảy múa.
Đám người này khi nhìn thấy Cố Thanh Phong phá cửa vào trên mặt cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại còn cười ha hả, thoải mái cười to, tươi cười giống như nụ cười cố định trên mặt, không thay đổi.
Cố Thanh Phong lạnh lùng cười, dưới Phóng vọng chi đồng của hắn, trong nhà này làm gì có một người sống, tất cả đều là người giấy! Và thức ăn chúng ăn không phải cao lương mỹ gì, mà đều toàn là giòi muỗi ruồi.
Sự khác biệt duy nhất là mấy người ngồi ở ghế chính, là chồn hóa thành hình người.
Lúc này, một lão giả phúc hậu ngồi ở vị trí chủ vị đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Khách quý từ xa đến, tiểu lão không nghênh đón từ xa, kính xin mau nhanh ngồi vào chỗ, nhấm nháp… ”
Lão giả phúc hậu còn chưa nói xong, đột nhiên, một luồng linh hồn lực cường đại khó có thể tưởng tượng từ trên người Cố Thanh Phong tuôn ra, trong nháy mắt bao trùm toàn hiện trường.
Tiếng nhạt, tiếng cười đột ngột dừng lại, tất cả dường như bị ấn nút tạm dừng.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được áp lực khổng lồ giống như Thái Sơn đè đầu, dưới áp lực nặng nề đó bọn họ ngay cả một giây cũng không chống đỡ được, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, lão giả phúc hậu cùng mấy vị người ngồi chung còn lại ngay lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa, bị bức hiện ra nguyên hình, biến thành từng con chồn khổng lồ.
“Hừ.” Cố Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, cất bước đi thẳng về phía chủ vị, trong lúc đó có người chắn trước người hắn, hắn cũng không nhường đường, ngược lại giẫm lên trên người những người đó.
Đến trước mặt con chồn biến hóa thành lão giả phúc hậu, không nói hai lời, trực tiếp một cước đá bay, tự mình ngồi lên ghế chủ vị.
Ngay sau đó, hắn thu hồi linh hồn lực của mình, phân phó với tất cả mọi người: “Tiếp tục tấu nhạc tiếp tục nhảy múa!”
Cố Thanh Phong biết, hôm nay mình nhất định không thể quay về quận Ngô Đồng được, không đến được Thiên Hương lâu, cho nên chỉ có thể qua một đêm ở đây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất