Chương 317: Hóa Ra Hệ Thống Cho Quá Nhiều (1)
“Lão phu lên trước.” Tuyệt Minh Tử đi trước làm gương bước về phía tấm bia đá. Vừa rồi ông ta bị mấy người chỉ chỉ trỏ trỏ cả buổi bây giờ trong lòng đã tức đến nghẹt thở, ông ta chỉ muốn nhanh chóng chứng mình bản thân để cho mọi người đều biết Vạn Tương Nguyên Linh Thể của mình lợi hại đến mức nào để mọi người bớt chỉ trích ông ta.
Ngụy Cô Vân thấy Tuyệt Minh Tử đã đi lên trước, hắn ta khó chịu lùi bước.
Cố Thanh Phong lại cảm thấy vậy thì tốt quá, vừa hay có thể xem xem nguyên lý hoạt động của tấm bia đá này như thế nào, thầm nghĩ hiểu được nguyên lý thì tốt hơn.
Tuyệt Minh Tử xòe bàn tay ra trước sự chú ý của mọi người, nhẹ nhàng đặt nó lên tấm bia đá.
Ngay lập tức, những hoa văn kỳ lạ trên tấm bia đá như đang sống lại, bắt đầu chuyển động điên cuồng như nước chảy, đột nhiên, một dị tượng hiện ra trên tấm bia đá, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ cung điện.
Hoa cỏ, cây cối, núi cao, nước chảy, chim thú, cá, côn trùng…
Một chút sau vạn vật trong trời đất bắt đầu biến đổi từng phần, trở nên rất sống động, nguyên khí trời đất cũng dần trở nên mạnh hơn.
Giờ phút này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy dường như đã được đưa đến một khu rừng núi xinh đẹp tuyệt vời, khiến tâm hồn người ta sảng khoái, lưu luyến không thôi.
Có người khen ngợi: “Không hổ là Vạn Tương Nguyên Linh Thể trong truyền thuyết, thật sự quá phi phàm!”
“Truyền thuyết kể rằng Vạn Tương Nguyên Linh Thể là thể chất thích hợp nhất để thi triển pháp thuật, có mối quan hệ hài hòa giữa trời và đất thì cho dù là loại pháp thuật nào cũng có thể hạ bút thành văn, mà uy lực cũng tăng gấp bội. Vốn dĩ ta vẫn nghĩ rằng nó có phần hơi phóng đại, nhưng bây giờ nhìn thấy tận mắt thì quả nhiên là thực sự xứng đáng với cái tên của nó.”
Tuyệt Minh Tử nghe mọi người bàn luận, trong lòng cảm thấy hơi đắc ý.
Tuy rằng tuổi tác ông ta có hơi cao nhưng thể chất chắc chắc là hạng nhất đấy.
“Được rồi, không có vấn đề gì.” Ánh mắt Ám Hoàng vẫn không có vẻ gì là bất ngờ cả, chỉ bình tĩnh nói: “Người tiếp theo.”
Tuyệt Minh Tử rút tay lại, tầm nhìn tan biến rồi ông ta quay về chỗ ban đầu.
“Đến ta!” Ngụy Cô Vân đã không đợi nổi nữa rồi vội vàng tiến lên phía trước, giống như một thiếu niên đang yêu muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt người mình yêu vậy.
Thật ra với một người có thể tu luyện đến Thần cảnh như Ngụy Cô Vân thì tâm tính cũng không đến mức như vậy, nhưng tình yêu là như thế, một người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh khi đứng trước người trong lòng mình cũng sẽ có phần bối rối, muốn thể hiện nhiều hơn để người mình yêu nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngụy Cô Vân đưa bàn tay đặt lên trên tấm bia đá!
Đột nhiên, một sức mạnh kiếm khí kinh người bùng nổ bắn ra khỏi bia đá, xông thẳng lên trời!
Ngay lập tức chỉ nghe một tiếng “keng” sắc lẹm vang lên từ thanh kiếm.
Trên tấm bia đá lập tức hiện ra dị tượng, một thanh cự kiếm sắc bén vô song bay lơ lửng giữ trời, tất cả mọi người chăm chú nhìn thanh kiếm này, họ đều cảm thấy một luồng khí sắc bén cho cảm giác đau đớn.
Giờ khắc này, Ngụy Cô Vân giống như đã hóa thành một kiếm tiên tuyệt thế, độc tôn thế gian.
“Thật sự là một Tiên Thiên Kiếm Thể tuyệt vời!” Có người khen ngợi.
“Từ trước đến nay Kiếm Tu nổi tiếng nhờ khả năng tấn công nay lại kết hợp thêm Tiên Thiên Kiếm Thể, thật sự là tài năng bộc lộ!”
Ngụy Cô Vân quay đầu, ánh mắt đắc ý khiêu khích quét qua hai người Cố Thanh Phong và Tuyệt Minh Tử, giống như nói rằng hắn ta thắng chắc rồi.
Tuyệt Minh Tử nhìn kiếm khí ngút trời này, vẻ mặt hơi nặng nề.
Cố Thanh Phong lập tức thở dài khe khẽ, thầm nghĩ: “Hai tên khốn kiếp các người tốt nhất phải cầu nguyện cho ông đây cũng có thiên mệnh dị thể đi, bằng không thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hai ngươi đấy.”
Về phần có thể đánh thắng hai người này hay không thì Cố Thanh Phong tỏ vẻ khinh thường. Với sức mạnh của hắn bây giờ thì nhìn lại toàn bộ Ám giới, ngoại trừ Ám Hoàng hắn không đánh nổi, còn những người khác hắn đều có thể tùy tiện hành hạ bọn họ.
Ám Hoàng quá BUG, gia tộc tích lũy mấy đời rồi, bây giờ thật sự không thể sánh bằng.
“Người tiếp theo.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ám Hoàng lại cất lên lần nữa.
Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Thanh Phong chậm rãi đi về phía bia đá, đứng yên tại chỗ.
Sau khi chăm chú nhìn tấm bia đá trong chốc lát, hắn lập tức quyết định đưa tay đặt lên nó.
Mẹ kiếp!
Nếu như tấm bia đá nhà ngươi không nể tình, lát nữa ông đây cũng giết chết ngươi.
Cố Thanh Phong vừa chạm tay vào tấm bia đá, tấm bia đột nhiên im lìm.
Những ký hiệu không chuyển động giống như hai người trước, lúc này phù văn không chịu nhúc nhích, giống như đã chết.
Hỏng rồi!
Trái tim Cố Thanh Phong hóa đá.
Lúc này, tiếng bàn tán sôi nổi vang lên khắp nơi.
“Không có phản ứng? Chẳng lẽ vốn dĩ hắn không phải thiên mệnh dị thể sao?”
“Không phải thiên mệnh dị thể mà cũng dám tham gia thi tuyển? Thật là quá hồ đồ!”
“Bị vẻ đẹp của Ám Hoàng làm mờ mắt rồi!”
Lúc này, chân mày lá liễu của Ám Hoàng cũng hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Phong cùng tấm bia đá, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên! Có chuyện bất ngờ xảy ra!
Chỉ thấy tấm bia đá dường như trở nên hỗn loạn, những phù văn kỳ dị trên tấm bia bắt đầu điên cuồng khởi động, chuyển động không theo bất kỳ quy tắc nào, giống như một cái máy tính xuất hiện vô số những đoạn mã hỗn loạn.
Cố Thanh Phong cũng cảm thấy bối rối trước sự hỗn loạn của tấm bia đá.
Chuyện này là thế nào!?
Cuối cùng ông đây có thiên mệnh dị thể hay không thì ngươi có thể cho một đáp án chính xác không, ngươi bị trúng cái khỉ gió gì vậy!?