Chương 351: Răng Lợi Của Công Chúa Thanh Lân Không Tệ (1)
Dù sao hệ thống cần phải bị yêu ma công kích mới có thể mở ra. Lúc ấy thân ở Trấn Ma ngục, nếu như không phải Tiểu Thi Mị quyến rũ hắn, trừ phi hắn điên rồi mới có thể chủ động để cho yêu ma công kích mình. Cho nên Cố Thanh Phong hiện tại muốn báo đáp Tiểu Thi Mị, giúp nàng hóa hình!
Chính là câu nói “Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng”.
Ừm, làm người thì phải như thế.
Chứ tuyệt đối không phải vì sau này có thể khiêu vũ cùng Tiểu Thi Mị.
Soạt!
Cố Thanh Phong vung tay lên, thu hết toàn bộ thi thể của Thần Cảnh yêu ma vào trong không gian dị độ, đồng thời dặn dò Tiểu Thi Mị mấy câu.
Nói cho nàng biết những thứ này đều cho nàng, chăm chỉ tu luyện, tranh thủ sớm ngày hóa thành hình người.
Tiểu Thi Mị nhìn thấy nhiều thi thể yêu ma Thần cảnh như thế, cảm động đến sắp khóc, bị cảm giác hạnh phúc khổng lồ đập trúng.
Đang muốn nhảy một vũ điệu mới nghiên cứu gần đây cho Cố Thanh Phong xem.
Nhưng đã bị Cố Thanh Phong ngăn lại, bởi vì Công chúa Thanh Lân sắp đến.
Sau khi đuổi Tiểu Thi Mị đi, không bao lâu, hai vị yêu ma Thần cảnh liền áp tải một nữ tử tuyệt đẹp đến trước mặt.
“Chủ nhân, đã đưa Công chúa Thanh Lân đến rồi.”
“Buông ta ra! Mau buông bổn công chúa ra! Đám phản đồ các ngươi!” công chúa Thanh Lân thân mặc một bộ Thanh y, nàng ta đang còn giãy dụa.
Nhưng nàng ta bị phong bế tu vi, giãy dụa như thế nào cũng vô ích.
Cố Thanh Phong ngồi trên ngai vàng, đánh giá công chúa Thanh Lân một cách hứng thú: “Ngẩng đầu lên, để bổn tọa nhìn cho rõ.”
“Phì! Nhân tộc ti tiện nhà ngươi! Vậy mà ngươi dám bắt bổn công chúa, ngươi đợi đó…”
“Vả miệng.”
Cố Thanh Phong hờ hững ra lệnh.
Hai con yêu ma bắt công chúa Thanh Lân lập tức đánh nàng ta.
Chát chát!
Sau khi bị vả đều hai bên, khuôn mặt xinh đẹp của công chúa Thanh Lân tức thì sưng phù lên.
“Các ngươi lại dám đánh ta! Bổn công chúa nhất định sẽ giết chết các ngươi!”
Công chúa Thanh Lân nổi điên gào thét, trông dáng vẻ như thế rõ ràng chính là một cô công chúa ngang ngược bị chiều hư.
Nhưng cũng có thể hiểu, dù sao Thanh Ma Hoàng xem như là người mạnh nhất Thanh giới, con gái của hắn ta tất nhiên là quen với việc bề trên.
“Tiếp tục.” Cố Thanh Phong hờ hững nói.
Chát chát chát…
Tiếng vả miệng không ngừng vang lên.
Thời gian một nén hương trôi qua rất nhanh.
Công chúa Thanh Lân ngang ngược sau khi bị bạt tai mấy trăm cái, cuối cùng từ cơn thịnh nộ ban đầu đã chuyển sang khóc lóc thảm thiết.
Đau đớn là một chuyện, chủ yếu là tủi nhục. Nàng ta từng phải chịu loại uất ức này khi nào chứ?
Phải biết rằng nhân tộc trước kia đều là đồ chơi trong tay nàng ta, là nô lệ heo chó cũng không bằng. Nhưng hiện tại tình thế đã đảo ngược, nô lệ chuyển mình thành chủ nhân, còn hạ lệnh vả miệng mình mấy trăm cái.
Nỗi tủi nhục mãnh liệt thế này khiến nàng ta không kìm được bật khóc.
“Còn dám hét loạn nữa không?”
Công chúa Thanh Lân cúi đầu nức nở, thân thể mềm mại rụt trở lại, không dám nói nữa.
Lúc này gương mặt vốn dĩ mềm mại đã sưng thành đầu heo, không còn nhìn ra chút xinh đẹp nào nữa.
“Mở hạn chế tu vi của ả ta, sau đó các ngươi có thể lui xuống được rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Hai con yêu ma Thần cảnh vội vàng tuân theo, lập tức lùi lại rời đi.
Công chúa Thanh Lân phục hồi tu vi, yêu lực trong cơ thể bắt đầu chuyển vận, mặt lợn lập tức tiêu tán bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp trước đó.
Điều khác biệt duy nhất là vẻ kiêu ngạo ngang ngược trước kia đã biến thành vẻ hoa lê ướt mưa hiện tại.
“Ngẩng đầu lên.”
Dáng người yêu kiều của công chúa Thanh Lân run lên, do dự phút chốc, cuối cùng vẫn chậm chạp ngẩng đầu lên.
Cố Thanh Phong đánh giá một cách tỉ mỉ, phát hiện nữ tử này quả nhiên là đẹp từ trong trứng. Nhưng nếu như chỉ nói về sắc đẹp thì nàng ta cũng không bì được với Bạch Hồ hoàng hậu.
Nhưng nàng ta có một ưu thế lớn nhất, đó chính là làn da.
Có thể là do thiên phú của chủng tộc, làn da của tộc người cá thật sự là mềm mại như nước. Làn da trắng hồng đó dường như có thể nắn ra nước.
“Lại gần chút, đến bên cạnh bản tôn.”
Công chúa Thanh Lân càng run rẩy tợn hơn, rõ ràng có hơi sợ sệt người đàn ông đã hạ lệnh vả miệng mình mấy trăm cái.
Nàng ta do dự chần chừ không muốn tiến lên.
Cố Thanh Phong mất kiên nhẫn, không khỏi ra lệnh cho Bạch Hồ hoàng hậu đang đấm bóp bên cạnh: “Cô đi xuống đánh nàng ta thêm năm trăm cái, đánh đến khi nào nghe lời thì thôi.”
Bạch Hồ hoàng hậu nghe vậy liền run lên, trong lòng thầm nói người đàn ông này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc chút nào.
Lúc đang định tiến về phía trước, công chúa Thanh Lân lại sợ hãi hét to lên: “Đừng mà, đừng đánh ta nữa, ta đi liền mà.”
Công chúa Thanh Lân chạy bước nhỏ đến bên cạnh Cố Thanh Phong.
Đầu cúi thấp, mặt đầy vẻ hoảng loảng.
“Ngẩng đầu lên, đừng để bản tôn phải nói lần thứ hai.”
Công chúa Thanh Lân bị dọa sợ ngẩng phắt đầu lên.
Cố Thanh Phong đánh giá nàng ta ở khoảng cách gần, sau đó hắn duỗi tay nhéo mặt nàng ta.
Bóp mặt đến mức miệng nàng ta chu lên, còn để lộ hai cái răng cửa trắng tinh.
“Răng lợi không tồi, không hổ là tộc người cá.”
“Ưm… Rốt cuộc nươi mún nàm gì?” Công chúa Thanh Lân nói có hơi ngọng.
Cố Thanh Phong cười tà ác, ghé đến bên tai nàng ta, khẽ nói hai câu.
Sắc mặt công chúa Thanh Lân đột nhiên tái mét, không ngừng trốn lùi về phía sau. Song lại bị Cố Thanh Phong bóp chặt lấy khuôn mặt, không thể thoát khỏi.
“Cho dù ta chết, cũng sẽ không làm đâu!” Công chúa Thanh Lân sợ vãi giãy dụa nói.