Chương 357: Là Ai? (1)
Cộp cộp cộp… Từng tiếng bước chân của Cố Thanh Phong vang lên.
Hắn nhẹ nhàng đi đến trước mặt những người ở Ám giới, mọi người đều vô cùng hoảng sợ, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích nổi, chỉ có đôi mắt hoảng loạn đang ánh lên vẻ kinh hoàng.
Không thể làm được gì chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thanh Phong bước đến ngày càng gần hơn.
Cố Thanh Phong đứng lại, nhìn những người đứng trước mặt, thở dài một tiếng.
“Haiz, cần gì phải vậy chứ?”
“Bây giờ có thể ngoan ngoãn nghe ta nói rồi chứ?” Cố Thanh Phong có chút bất đắc dĩ nói.
Nhưng mà trong sân vẫn hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì tất cả đều đã bị áp chế, không ai có thể phát ra chút âm thành nào.
Cố Thanh Phong đi đến trước mặt Thương Tâm Nghiên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lấp lánh trên gương mặt nàng.
“Nghiên Nhi, không ngờ khi nàng tức giận vẫn xinh đẹp như vậy, thật sự khiến người ta rung rộng.”
Người đẹp cho dù trong trường hợp nào, biểu cảm ra sao thì quả nhiên vẫn có sức hút riêng.
Thương Tâm Nghiên vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đẹp trừng to hung hăng nhìn chằm chằm Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong hơi ngẩn người, đột nhiên hắn cảm thấy hình như câu nói của hắn có chút không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại lắm.
Tại sao hắn luôn có cảm giác déjà vu của một đại ác nhân quấy rối một nữ hiệp tử tế vậy?
Trời đất chứng giám, hắn thật sự không hề cố ý muốn nói như thế đâu, chỉ là tự nhiên nói thế thôi, chắc là theo thói quen.
Chắc chắn là bởi vì mấy ngày nay ở Vạn Yêu quốc ồn ào nên đã bị lây một số tật xấu của đám yêu quái rồi.
Mẹ nó, yêu ma thật đáng chết, rõ ràng đã làm hư ông đây rồi!
“Nghiên Nhi, vi phu biết nàng đang nghĩ gì, nhưng mà thật sự ta không phải là Thánh tộc, những yêu ma này do ta bắt từ Vạn Yêu quốc đến đây, ta có một loại bí pháp đặc biệt có thể bắt yêu ma nhận ta làm chủ nhân, không bao giờ được phản bội.”
Thương Tâm Nghiên vẫn trừng mắt nhìn hắn.
Cố Thanh Phong gãi gãi đầu, đều do mấy lời bản tôn làm việc cả đời này không cần phải giải thích với người khác hại chết rồi.
Cho nên bây giờ khi thật sự cần giải thích với vợ mình thì lại phát hiện ra căn bản mình không giải thích được gì cả.
“Tên kia! Bước tới đây một chút.” Cố Thanh Phong gọi một tên yêu ma thuộc hạ đứng gần đó.
Đám yêu ma ngẩn ngơ một lúc, đưa mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đang gọi ai, cuối cùng một con yêu quái thông minh nhận ra đây là cơ hội biểu hiện tốt trước mặt chủ nhân, vội vàng làm người đầu tiên chạy đến.
Những yêu ma khác thấy bị nó vượt mặt bắt đầu hối hận sao bản thân không nắm lấy cơ hội.
“Nghiên Nhi, nếu nàng không tin thì vi phu sẽ chứng minh cho nàng xem.”
Cố Thanh Phong nói xong, quay đầu ra lệnh cho yêu ma thuộc hạ, hắn nói: “Tên kia.”
“Có tiểu yêu.” Yêu ma thuộc hạ nịnh nọt nói.
“Vặn đầu của ngươi để chứng minh với phu nhân của ta là ta và các ngươi không cùng một phe đi.”
“A!?” Yêu ma thuộc hạ lập tức ngây người tại chỗ, hoàng toàn choáng váng.
Đầu óc trống rỗng.
Ta là ai!?
Ta đang ở đâu!?
Tại sao ta lại đứng đây!?
Cố Thanh Phong thấy thuộc hạ trì hoãn do dự, không khỏi nhướng mày: “Còn chưa ra tay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của bản tôn sao.”
Yêu ma thuộc hạ sợ choáng váng, cho nó một vạn lá gan cũng không dám làm trái mệnh lệnh, dù sao lời thề độc lúc đầu nó vẫn còn nhớ rõ mồn một, nếu vi phạm thì thật sự sẽ sống không bằng chết.
Nhưng nghĩ theo cách này thì có vẻ như bây giờ nó tự tử không phải là chuyện không thể chấp nhận được.
Yêu ma thuộc hạ nghiến răng, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong Ám giới, nó vươn tay ra nắm lấy đầu của chính mình.
Răng rắc!
Đầu của một con quái vật khổng lồ đã bị vặn ra.
Con yêu quái kia mất đầu, cả cơ thể cũng “ầm ầm” ngã xuống đất.
Hành động hành đã khiến tất cả mọi người trong Ám giới bị sốc rồi.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!?
Đó chính là một yêu quái cấp Thần cảnh đấy! Cường giả cấp độ cao nhất thế gian, hôm nay lại tử sát chỉ vì một lý do hoàng đường như vậy sao!?
Chỉ vì một câu nói của Cố Thanh Phong!
Yêu quái Thần cảnh đã chết!
Thế giới này điên rồi hay chúng ta điên rồi?
Lúc này, cuối cùng trong mắt của Thương Tâm Nghiên cũng có một chút cảm giác dao động, một chút ngây ngốc hiếm thấy xuất hiện trên mặt nàng lộ ra một dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu.
“Nghiên Nhi, bây giờ nàng đã tin ta chưa? Ta thật sự không cùng phe với yêu ma.”
Cố Thanh Phong thuận theo tình hình giải trừ khống chế của Thương Tâm Nghiên.
Thương Tâm Nghiên nhìn Cố Thanh Phong bằng ánh mắt phức tạp: “Huynh… Thật sự không lừa ta sao?”
Lúc này nàng mới thật sự có chút tin tưởng, bởi vì nếu như Cố Thanh Phong thật sự là Thánh tộc, thực lực lại mạnh mẽ như vậy thì đâu cần ở đây nói nhảm với nhóm người bọn họ, càng không có lý do gì sau khi đã áp chế tất cả mọi người còn bắt yêu ma thuộc hạ của mình tự sát, những chuyện này hoàn toàn không ăn khớp với nhau.
Cố Thanh Phong thấy Thương Tâm Nghiên còn có chút nghi ngờ, không khỏi quay đầu lại nói với đám yêu ma một lần nữa và nói: “Ai đó, lên đây một chút.”
Lũ quái vật hoàn toàn bùng nổ ngay lập tức, con mẹ nó, ai lại đi chết chứ! Ai dám đi?
Tất cả quái vật nhìn nhau, nhưng không ai dám tiến lên một bước.
Cố Thanh Phong không kiên nhẫn cau mày, bắt đầu gọi thẳng tên.
“Trư Yêu kia, nói ngươi đấy, tên tai to mặt lớn đấy, đừng nhìn người khác nữa, tới đây nhanh lên.”
Phịch phịch!
Tên Trư Yêu bị gọi tên lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu như bằm tỏi: “Xin chủ nhân! Đừng giết ta! Cầu xin ngài đừng giết ta mà!”
“Câm miệng! Nhanh chóng lăn qua đây cho bản tôn!”
Cố Thanh Phong vừa dứt lời, Trư Yêu lập tức cảm thấy sợi tơ lời thề trên người mình đột nhiên siết chặt lại.