Chương 359: Ban Đầu Còn Gọi Là “Đạo Hữu”, Bây Giờ Thì…(1)
Huynh ấy đã làm điều này cho mình, nhưng còn bản thân mình thì sao chứ? Không những không tin huynh ấy, thậm chí lại còn hiểu lầm huynh ấy…
Lúc này, màn hình hiện ra cảnh Cố Thanh Phong bị quái vật vây đánh đến mức thổ huyết.
Trong màn hình, thân hình của hắn đang lảo đảo sắp gục ngã, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu đầy máu tươi, giống như một anh hùng đã đến hồi kết.
Nhìn thấy cảnh này, Thương Tâm Nghiên cảm thấy trong lòng đau như kim châm.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc này đang cười của Cố Thanh Phong, cảm xúc dâng trào trong lòng gần như bao trùm lấy nàng
Thật sự mình đã thành thân với một người đàn ông như thế nào chứ.
Rõ ràng bọn họ mới kết hôn không lâu, đương nhiên cũng không có bao nhiêu tình cảm nền tảng, nhưng đối phương lại chịu làm nhiều việc cho mình như vậy.
Một mình tiến vào Vạn Yêu quốc, một chọi một ngàn chiến đấu với lũ yêu quái, cho dù bị trọng thương cũng hoàn toàn không lùi bước, chỉ vì muốn chuẩn bị cho mình một niềm vui bất ngờ.
Nếu không có phép thuật hồi tưởng này, có lẽ mình sẽ không bao giờ biết được rằng người đàn ông này đã âm thầm bỏ ra biết bao nhiêu công sức.
Rõ ràng hắn vừa mới trải qua tình huống nguy hiểm như vậy, vậy mà lúc này hắn vẫn đang tươi cười, nụ cười kia thật bình tĩnh sảng khoái nhưng cũng khiến người ta thật sự đau lòng.
Nước mắt, không thể ngừng được nữa.
Giống như một con đập vỡ tung, tràn ra từ đôi mắt của Thương Tâm Nghiên.
...
Cố Thanh Phong không chú ý đến biểu cảm của Thương Tâm Nghiên, chỉ đắm chìm trong kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của hắn.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh do mình đóng vai chính vậy.
Lúc giả vờ nôn ra máu hắn cũng không chú ý lắm, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này từ góc nhìn thứ ba, hắn không khỏi cảm thấy rất thỏa mãn.
Con mẹ nó, hắn thật hợp làm ảnh đế!
Động tác này! Biểu cảm này! Ngay cả hình dạng của giọt máu trên mặt đất cũng đầy kịch tính!
Haiz, mình đúng thật là một ảnh đế mới xuất hiện bị hệ thống xuyên không níu chân!
Xuyên không đúng là sai lầm mà!
Làm lãng con mẹ nó phí một cơ hội tốt của ông đây!
Bụp!
Một làn gió thơm thổi vào mặt, một viên ngọc mềm mại sà vào lòng đã cắt ngang suy nghĩ của Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong nhìn xuống, hóa ra là Thương Tâm Nghiên vội vã chạy tới.
“Thật sự xin lỗi… xin lỗi… Tất cả là lỗi của ta, ta đã hiểu lầm huynh rồi…”
Lúc này, Thương Tâm Nghiên đã khóc không thành tiếng, lồng ngực của Cố Thanh Phong cũng bị nước mắt làm ướt một mảng.
“Không có gì đâu, vi phu tha thứ cho nàng mà.” Cố Thanh Phong nhẹ giọng an ủi.
Thương Tâm Nghiên nghe lời nói ấm áp của hắn, thân thể mềm mại khẽ run lên, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp như hoa lê trong mưa.
Đồng tử của Cố Thanh Phong khẽ run lên, phải nói rằng Thương Tâm Nghiên quả thật rất xinh đẹp, cho dù đang khóc cũng đẹp như vậy, đẹp đến mức rung động lòng người.
“Phu quân, ta…”
Trái tim Cố Thanh Phong đập loạn xạ khi nghe nàng gọi mình là “phu quân”, đây là lần đầu tiên Thương Tâm Nghiên gọi như vậy.
“Suỵt.”
Cố Thanh Phong đưa ngón tay đặt nhẹ lên môi nàng, ghé vào tai nàng thì thầm: “Ta hiểu rồi.”
Trái tim của Thương Tâm Nghiên run lên, lòng nàng xúc động không thể diễn tả được.
Nhưng mà, Cố Thanh Phong lập tức nói thêm câu thứ hai: “Nếu như nàng thật sự vẫn còn băn khoăn, đêm nay…”
Nghe những lời thẳng thắn như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Thương Tâm Nghiên đột nhiên đỏ bừng, lập tức giấu mặt đi.
Nhưng ngay sau đó, Cố Thanh Phong nghe thấy một tiếng “vâng” rất nhỏ.
Rõ ràng, Thương Tâm Nghiên đã đồng ý.
Cố Thanh Phong vui mừng khôn xiết, đang định nhân cơ hội nói thêm vài câu, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có thứ gì đó lọt vào tầm mắt hắn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hóa ra đã phát đến cảnh hắn đã đánh bại hơi một ngàn yêu quái cấp Thần Cảnh và chuẩn bị chiến đấu chống lại Bạch Hồ hoàng hậu!
Cố Thanh Phong cảm thấy không ổn, lập tức đưa một ngón tay ra.
Một làn sóng năng lượng bạo ngược phát ra từ ngón tay của hắn, giống như một tia laze, lao về phía con yêu quái đang chiếu phim.
Vút!
Một lỗ máu to bằng ngón tay cái xuất hiện trên đầu con yêu quái.
Thông qua lỗ máu, thậm chí có thể nhìn rõ cảnh tượng đối diện.
Ầm!
Cơ thể của con quái vật ngã xuống đất phát ra tiếng “ầm”, những hình ảnh trên bầu trời cũng biến mất.
Tất cả mọi người đều bị sự tấn công bất ngờ của Cố Thanh Phong làm cho sửng sốt, trong lòng có chút bối rối.
Cố Thanh Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, nếu như ngươi có cách hay như vậy sao không dùng từ sớm, hại Nghiên Nhi hiểu lầm bổn tôn, ngươi đáng chết!”
Những lời nói độc đoán này khiến lũ quái vật nhảy dựng lên vì sợ hãi.
Chúng chỉ cảm thấy chủ nhân nhà mình quả nhiên không nói lý lẽ gì cả, rõ ràng tên đó vừa lập công xong nhưng vẫn bị giết.
Đám Nhân tộc cũng thở rất khẽ, thất thần nhìn nhau, kinh hãi trước uy thế của sức mạnh kia.
Chỉ có trái tim của Thương Tâm Nghiên là đập rộn ràng.
Bởi vì nàng biết rõ Cố Thanh Phong giết yêu quái kia hoàn toàn là bởi vì hắn quan tâm đến cảm xúc của mình.
Sau đó, Cố Thanh Phong giải phóng trừ áp chế trên người mọi người.
Mọi người cảm thấy cơ thể được thả lỏng, lấy lại được tự do, nhìn Cố Thanh Phong và Thương Tâm Nghiên đang ôm nhau, cảm xúc trong lòng cực kỳ lẫn lộn, ánh mắt vô cùng kính sợ.
Trong đó, Tuyệt Minh Tử do dự một chút, sau đó tiến lên một bước, chắp tay xin lỗi: “Cố đạo hữu, vừa rồi chúng ta có chút hiểu lầm…”