Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 436: Bản Tôn Là Người Rất Tốt Bụng (1)

Chương 436: Bản Tôn Là Người Rất Tốt Bụng (1)

Hắn đoán, dựa vào thân phận thiên kiêu tuyệt thế như là Kiếm Si đây, chắc hẳn phải có Đế Kinh. Hôm nay Hư Linh Thần Thuỷ đã nằm trong tay, chỉ còn thiếu mỗi Đế Kinh là có thể ngưng tụ lại được thần đan hoàn mỹ rồi, hắn không thể chờ được nữa rồi.
Tu vi kẹt ở Thần Hồn cảnh quá lâu, tạo thành trở ngại nghiêm trọng cho sức mạnh tổng thể.
Sau khi tìm kiếm một hồi, sắc mặt Cố Thanh Phong sa sầm lại.
Không có, đệt mịa nó sao lại không có?
Lũ Kiếm Môn chết tiệt này, sao lại cất Đế Kinh kỹ thế không biết?
Tiên sư bố, phải đi tìm Kiếm Si hỏi câu mới được!
Cố Thanh Phong lập tức thi triển tung địa kim quang, ngay tức khắc biến mất tại chỗ.
Dù sao ở trong Huyền Thiên bí cảnh này, hắn không sợ bất cứ ai hết, muốn làm gì thì làm, sau khi ra ngoài, những người này đều có sư môn trưởng bối làm chỗ dựa, muốn tóm cổ bọn chúng nhất định phải tận dụng ngay bây giờ.
Thoáng chốc, dựa vào tốc độ cấp tốc của tung địa kim quang, chẳng bao lâu Cố Thanh Phong đã tìm thấy Kiếm Si đang trị thương ở một chỗ dưới chân thác nước.
Soẹt!
Kim quang loé lên, Cố Thanh Phong xuất hiện ở bên cạnh Kiếm Si.
Kiếm Si giật mình vội vàng đứng dậy, cho dù như nào hắn cũng không ngờ tới, ngay trong lúc mình không phát hiện ra lại có người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.
Tốc độ đúng là khủng khiếp!
Đợi đến khi hắn phát hiện ra người này chính là Cố Thanh Phong, tức khắc bày ra vẻ mặt đề phòng, hỏi: “Đồ vật đã đưa hết cho ngươi rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?”
“Đưa Đế Kinh ra đây.” Cố Thanh Phong không thích tốn nước bọt, đi thẳng vào vấn đề.
Kiếm Si nghe xong câu này, nghệch mặt ra một lúc.
Đang lúc Cố Thanh Phong không nhịn nổi định uy hiếp vài câu.
Kiếm Si đột nhiên nói: “Được.”
Bây giờ đổi lại thành Cố Thanh Phong nghệt mặt ra, đệch, sảng khoái đến thế cơ à?
Bản tôn còn chưa răn đe đánh đòn đâu, thiên kiêu tuyệt thế của Kiếm Môn đúng là quá thức thời rồi.
“Sao ngươi đồng ý thoải mái thế, đừng có bảo chuẩn bị đưa Đế Kinh giả ra lừa bản tôn đấy?”
Kiếm Si lắc đầu: “Bên trong Đế Kinh chứa đựng pháp tắc, là thứ thuộc về hoàn mỹ, vốn không thể làm giả được, nếu như tự tiện thay đổi đế văn bên trong Đế Kinh, sẽ phá huỷ toàn bộ sự phối hợp tổng thể, giống như điểm một chấm mực trên tờ giấy trắng, lộ rõ mồn một.”
Cố Thanh Phong nửa tin nửa ngờ vào lời Kiếm Si nói, chẳng qua hắn cũng không sợ đối phương lừa mình, bởi dựa vào thiên tư ngộ tính của hắn, nếu làm giả thật, thì hắn vẫn phát hiện ra.
“Thế sao ngươi đồng ý nhanh thế? Chẳng lẽ ngươi và Kiếm Môn có thù oán gì?”
Lúc này trong đầu Cố Thanh Phong chợt biên soạn ra một tiết mục, thiên tài tuyệt thế bị tông môn hãm hại, chịu nhiều sỉ nhục, tích góp sức mạnh đợi chờ thời cơ báo thù.
Kiếm Si lại lắc đầu: “Tông môn đối xử với ta rất tốt, lý do ta đồng ý giao Đế Kinh ra, cũng chỉ vì không muốn chết thôi.
Ta thấy được, ngươi là loại người vì đạt được mục đích của bản thân mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu ta không giao cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không tha cho ta, đúng không?”
“Đừng có nhét chữ vào mồm nhau thế. Bản tôn là người hiền lành, người quen đều khen bản tôn là người tốt. Coi chừng ta kiện ngươi tội phỉ báng người khác đấy nhé. Nhưng ngươi ý, ngạo khí của thiên kiêu tuyệt thế đi đằng nào hết rồi? Sao lại sợ chết đến thế được?”
“Ngạo khí cũng có ăn được đâu, hơn nữa, ta đây không phải sợ chết, ta chỉ không muốn chết thôi.”
“Khác nhau ở chỗ nào?”
“Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng, ta chỉ muốn được sống, tận mắt nhìn thấy Vô Thượng Kiếm Đạo, chưa được nhìn thấy, ta không thể chết được.”
(Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ: Hình dung sự bức thiết khi theo đuổi một chân lý hoặc tín ngưỡng nào đó.)
“Vậy ngươi tự tiện giao Đế Kinh ra thế, Kiếm Môn có đồng ý không?” Cố Thanh Phong hoài nghi hỏi.
Kiếm Si im lặng nhìn Cố Thanh Phong chăm chú, dù cho gấm đen quấn kín hai mắt, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác như hắn có mắt vậy.
Chỉ nghe Kiếm Si buồn bã nói: “Không lẽ ngươi lại cho rằng Kiếm Môn truyền thừa mấy vạn năm, có thể đảm bảo được Đế Kinh sẽ không truyền ra ngoài ngoại giới thật hả? Bởi vì đệ tử môn phái miệng kín như bưng ư?
Trên thế giới này không có bức tường nào gió không thể lọt qua được. Bất cứ bí mật gì, một khi đã tồn tại ở trên đời, đều có thể bị tiết lộ ra ngoài, Đế Kinh cũng không khác gì.
Kiếm Môn tuy mạnh, nhưng không thể khống chế được lòng người, khó tránh chúng đệ tử có kẻ trong lòng mưu đồ bất chính.
Nhưng, mặc dù trải qua mấy vạn năm, trên thị trường vẫn không bày bán Đế Kinh. Không chỉ riêng mình Đế Kinh của Kiếm Môn, thậm chí là các Đế Kinh của các Đế Đình tiên môn khác cũng không có, ngươi có biết đấy là tại sao không?”
“Chậc! Ngươi muốn ăn đánh đúng không? Bản tôn đang hỏi ngươi đấy, con mẹ nó ai cho ngươi hỏi ngược lại hả? Nếu ngươi còn xì xèo thêm mấy thứ vô dụng này, có tin bản tôn cho ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy được Vô Thượng Kiếm Đạo không?” Cố Thanh Phong uy hiếp.
Kiếm Si đần cả người, nghĩ bụng, đây mà gọi là người tốt bụng á hả?
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ, vội vàng nói: “Lý do Đế Kinh không lưu truyền trên thị trường, là bởi không phải vì giữ bí mật gì hết, mà do quá mạnh.”
“Quá mạnh?”
Ngay lập tức Cố Thanh Phong hiểu được những lời này có ý gì.
Chỉ thấy Kiếm Si tiếp tục nói: “Không sao, cũng bởi Đế Đình tiên môn đủ mạnh, mạnh đến nỗi dù có kẻ nào chiếm được Đế Kinh, đều bị tiêu diệt bằng sạch. Cho nên bọn họ tuyệt đối không sợ Đế Kinh bị lộ ra ngoài, bởi vì ai học được Đế Kinh, thì giết kẻ đấy, đây mới là nguyên nhân chính của việc tại sao Đế Kinh chưa bao giờ được lưu truyền ở bên ngoài!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất