Chương 48: Đêm Sáng Như Ban Ngày (1)
Sau một canh giờ cuối cùng cũng đến! Cố Thanh Phong cảm thấy đã đến lúc mấu chốt rồi đấy.
Hắn khẽ quát lên một tiếng, tiếp tục vung kiếm, lần này huy kiếm rất chậm, rất ổn, dường như dùng hết sức để chém ra một kiếm này.
Trong lúc huy kiếm, Cố Thanh Phong cũng điều động Bạch Cốt Yêu Hoả trong cơ thể mình!
Chợt!
Một vòng sáng màu trắng chói mắt xuất hiện ở trên mũi kiếm!
Siu!
Cố Thanh Phong bỗng gia tốc chém một nhát kiếm!
Đoàng!
Bạch Cốt Yêu Hoả nằm trên mũi kiếm nổ tung.
Toàn thân Cố Thanh Phong trong nháy mắt bị ngọn lửa nhạt nhào nuốt chửng.
Một giây sau, Bạch Cốt Yêu Hoả quay trở về trong người Cố Thanh Phong, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mang theo một nụ cười khổ.
“Thất bại mất rồi!”
Cố Thanh Phong cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì đây cũng là Võ kỹ trung phẩm Huyền giai, sao có thể điều khiển dễ dàng như thế được.
Cho dù có thiên phú ngự hoả, cũng không thể làm một lần là được, vẫn phải có thêm thiên phú kiếm đạo nữa.
Có điều dựa vào thiên phú ngự hoả, ít nhất thì Cố Thanh Phong tu luyện dễ dàng hơn gấp mấy chục lần.
Hơn nữa tu luyện thất bại cũng không bị ngọn lửa thiêu cháy, thiên phú ngự hoả giúp hắn không sợ vạn hoả trong thiên hạ này.
“Tiếp tục!”
Cố Thanh Phong lại vung kiếm lên.
Đoàng!
Toàn thân lại bị ánh lửa nuốt chửng.
“Tiếp!”
...
Cứ như thế, Cố Thanh Phong miệt mài vung kiếm, rồi thất bại liên tục, ước chừng thất bại hơn trăm lần, Bạch Cốt Yêu Hoả bị hắn nghịch đến nỗi yếu hẳn đi.
“Thêm một lần cuối cùng, nếu vẫn thất bại, vậy có nghĩa Nhất Tự Phần Dương Kiếm không thể dung hoà với Bạch Cốt Yêu Hoả.”
Cố Thanh Phong vung kiếm lên lần cuối, lúc này có lẽ vì quen tay thuận mánh quá rồi, hắn vung kiếm lên rất thuần thục, như thể từ trong chỗ sâu thẳm có một ánh sáng loé lên!
Một kiếm múa lên, Bạch Cốt Yêu Hoả lại ngưng tụ ở trên mũi kiếm, trong nháy mắt, mũi kiếm sáng lòa!
Một loại rung chuyển kinh khủng từ lưỡi kiếm lan ra ngoài, thậm chí không khí xung quanh mũi kiếm bị đốt cháy đến mức dập dờn vặn vẹo.
Ánh mắt Cố Thanh Phong sáng ngời: “Chính là loại cảm giác này!”
Nhất Tự… Phần Dương Kiếm!
Một nhát kiếm chém ra!
Một luồng kiếm quang vô cùng mảnh nhỏ được ngưng tụ ra!
Giống như giữa không gian tối mịt xuất hiện một bạch tuyến, một bạch tuyến ẩn chứa rung chuyển chấn động mang sức mạnh bùng nổ kinh khủng ở bên trong.
Trong nháy mắt đó, bạch quang chói sáng từ trong bạch tuyến tách ra, cả màn đêm lại bị nó chiếu sáng như ban ngày vậy, nhiệt độ cao khủng khiếp khuếch tán ra xung quanh, cỏ dại xanh biếc trên mặt đất trong nháy mắt héo úa cuộn lại.
Một nhát kiếm, giống như ánh bình minh tảng sáng, lại giống như mặt trời mới mọc ở đằng đông, càng giống một đường phân cách biển với trời, dường như chia cắt trời với đất từ trên xuống dưới thành hai nửa!
Xoẹt!
Kiếm khí Phần Dương dài mảnh như sợi tuyến lan mạnh ra xa, giống như một chữ “Nhất” (一) do thần lấy thiên địa làm bảng vẽ, dùng bút vẽ lên.
Nơi nó đi qua, bất luận là hoa cỏ đại thụ, những hòn đá có hình thù kỳ dị, thậm chí là cả không khí vô hình vô chất đều giống như bị một tia laze quét qua, chia làm hai nửa.
Một ngọn núi nhỏ chắn trước bạch tuyến, bạch tuyến nhẹ như bỡn xẹt qua, cả toà núi lại bị cắt ngang lưng chừng núi, nửa trên của ngọn núi từ chỗ bị chém ngang từ từ trượt xuống, phát ra tiếng đổ vỡ vang rung trời!
Cũng may thay góc độ của một kiếm này của Cố Thanh Phong nghiêng lên trên, cho nên đường bạch tuyến này bay càng xa, ngày càng cao, cho đến khi không thể nhìn thấy nữa, bằng không không biết sẽ phá huỷ biết bao cảnh vật xung quanh nữa.
Cố Thanh Phong nhìn ngọn núi đang sụp đổ ầm ầm ở trước mặt, chỗ bị chặt đứt còn lại bị san bằng láng o giống như mặt gương.
Chuyện này khiến Cố Thanh Phong vô thức hít vào một hơi.
“Vãi… Uy lực này cũng…”
Cố Thanh Phong còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy bầu trời xa xa ấy thế lại… Đoàng!!
Giống như một tiếng sét đánh ngang tai, vang cả trời xanh, dội xuống quận Ngô Đồng này!
Ngay lúc này, vô số người từ trong mộng giật mình tỉnh lại, thậm chí có không ít người sợ đến nỗi ngã từ trên giường xuống, còn chưa kịp để mọi người kịp phản ứng, càng có chuyện kinh người hơn nữa xuất hiện.
Một cụm lửa sáng rực chói loà đột nhiên xuất hiện ở giữa trời!
Nó giống như mặt trời mọc lên giữa đêm đen, chiếu sáng cả quận Ngô Đồng như thể ban ngày!
Cố Thanh Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn bầu trời đằng xa, hắn biết, đấy là do kiếm khí Bạch Cốt Phần Dương nãy mới bay lên không trung nổ ra mà thành, chỉ là không ngờ động tĩnh nó gây ra lại lớn đến nhường này!
Đây là đặc tính của Nhất Tự Phần Dương Kiếm, nén xuống thật mạnh cuối cùng… nổ tung!
Phải đợi một lúc lâu, ánh sáng như ban ngày đấy mới dần tiêu tán, Cố Thanh Phong đến giờ mới tỉnh hồn lại.
“Không hay rồi!”
Cố Thanh Phong biến sắc, như nghĩ đến điều gì đó, thế là quay người cắm đầu chạy thẳng vào trong màn đêm.