Chương 525: Kiếm Si Làm Màu Thất Bại (1)
Kiếm Si nhìn bóng lưng Cố Thanh Phong tiêu sái rời đi, lại nhìn ánh mắt khiếp sợ của những người khác, hai mắt dưới sa đen biến thành lấp lánh hữu thần, bên trong hàm chứa hâm mộ nói không nên lời. Khi nào ta cũng có thể được người ta kính ngưỡng như Cố sư thúc là được rồi.
Ánh mắt Sở Kính Trần híp lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Thanh Phong tản mát ra một tia lãnh quang, lập tức cất bước, cũng bắt đầu rời đi.
“Sở sư huynh, ngươi làm gì vậy?”
Sở Kính Trần đội mũ xanh cũng không quay đầu lại nói: “Kiếm trận ta đã nắm được, các ngươi luyện đi. ”
Sở Kính Trần rời đi lần thứ hai khiến mọi người kinh hô, nhao nhao cảm giác nội tâm bị đả kích.
Tại sao cùng một con người, những người khác có thể nhìn là biết?
Kỳ thật mọi người không biết chính là, Sở Kính Trần mới thật sự đang giả bộ, hắn ta vẻn vẹn chỉ ghi nhớ Thất Kiếm Tru Tiên Trận, sơ lược lĩnh ngộ đại khái mà thôi, nếu muốn tinh thông, buổi tối sau khi về nhà còn phải trộm nghiên cứu mấy ngày mới được.
Cực kỳ giống một số học bá, tan học chơi còn vui hơn cả ngươi, ngươi cho rằng người ta giống như mình, không biết sau khi về đến nhà, suốt đêm khổ sở học đến mười hai giờ, vượt mặt ngươi.
Kiếm Si nhìn Sở Kính Trần cũng tiêu sái rời đi, nội tâm càng thêm hâm mộ, dần dần, hắn ta cũng hạ quyết tâm, thu hồi trận đồ liền chuẩn bị đi, muốn lưu lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái, sau đó trở lại động phủ trộm học tập suốt đêm.
Có điều Kiếm Si vừa đi hai bước, đã bị Lâm Nhuận Chi của Tịch Tà Phong túm lấy.
“Kiếm Si sư đệ, ngươi đi đâu vậy?”
“Ta cũng học…”
Kiếm Si còn chưa nói xong, liền bị cắt ngang nói: “Ngươi học cái gì mà học, cái tốt không học mà đi học như bọn họ?
Người ta một người là thánh thể, một người là tứ thánh thể, bọn họ có thể liếc mắt một cái liền lĩnh ngộ, ngươi thì sao?
Ngươi thậm chí nhìn một cái cũng làm không xong, người mù như ngươi mà so gì với bọn họ?
Nào nào nào, sư huynh đọc trận đồ cho ngươi nghe. ”
Kiếm Si làm màu thất bại, trong nháy mắt tâm tính sụp đổ, có một loại xúc động muốn cởi khăn che mắt xuống.
......
Cố Thanh Phong không đi được bao xa, đột nhiên dừng bước, thản nhiên nói: “Sở sư điệt , tuổi còn trẻ học cái gì không tốt, học đi theo đuôi người ta? ”
Vừa dứt lời, một đạo thần quang lóe lên trước mắt Cố Thanh Phong.
Thần quang tiêu tán, thân hình Sở Kính Trần hiện ra, hắn ta bình tĩnh nhìn chăm chú vào Cố Thanh Phong, mở miệng nói: “Rõ ràng chỉ có Địa Nguyên cảnh, lại có thể phát hiện Thiên nhân cảnh giới của ta, không hổ là tứ thánh thể. ”
“Có chuyện gì sao? Nếu không có việc gì thì tránh ra, Phỉ Nhi còn chờ bản tôn cùng tu luyện.” Cố Thanh Phong không kiên nhẫn nói.
Sở Kính Trần nghe được hai chữ Phỉ Nhi này, trong nháy mắt sắc mặt lạnh lẽo, chỉ là phối hợp với mũ xanh trên đỉnh đầu có vẻ có chút buồn cười nói không nên lời.
“Cố Thanh Phong, ta đến chỉ muốn nói cho ngươi biết, thứ thuộc về ta, ta nhất định sẽ lấy về.”
Thứ thuộc về ngươi? Lăng Phỉ Nhi sao? Cho nên đây là tình địch tới trả thù? Cố Thanh Phong thầm nghĩ.
Kỳ thật hắn không biết chính là, Sở Kính Trần nói cũng không chỉ là Lăng Phỉ Nhi, còn có vinh quang, địa vị!
Sở Kính Trần vốn là thiên tài đệ nhất Kiếm Môn, là người được kỳ vọng nhất sẽ trở thành đế tử, môn chủ tương lai.
Nhưng mà tất cả đều tan biến theo sự xuất hiện của Cố Thanh Phong.
Danh tiếng đệ nhất thiên tài Kiếm Môn không còn, đế tử không còn, môn chủ cũng phí sức, ngay cả nữ nhân mình thích cũng chạy theo đối phương.
Cho nên Sở Kính Trần ngay từ đầu đã rất có địch ý với Cố Thanh Phong.
Trước khi bế quan trong lòng tràn đầy vui mừng, nghĩ đến đột phá đến thiên tam cảnh giới, nói không chừng sẽ được môn chủ phong cho vị trí đế tử, Lăng Phỉ Nhi không chừng cũng sẽ nhào vào lòng mình.
Nhưng sau khi bế quan ra, thời thế thay đổi!
Thời thuộc về Sở Kính Trần hắn ta đã trôi qua, biến thành thời đại của Cố Thanh Phong, sau khi xuất quan, đám người trước kia nịnh bợ hắn ta, không có giống như thường ngày tới chúc mừng, mà quay đầu nịnh hót Cố Thanh Phong.
Điều này làm cho Sở Kính Trần sôi gan, nhưng ngại thân phận Cố Thanh Phong, hắn ta lại không cách nào làm gì được.
Lần này nhìn thấy người thật, lại bị tặng một cái mũ xanh, Sở Kính Trần không nhịn được, đặc biệt tới tìm Cố Thanh Phong.
“Sư điệt ngoan, ngươi làm vậy là ý gì? âm thầm chặn đường đi của bản tôn, nói muốn lấy lại thứ thuộc về mình, chẳng lẽ là muốn động thủ? ”
Nói thật, Cố Thanh Phong có chút không đành lòng, đối phương đội mũ xanh, đã đủ thảm rồi, còn đặc biệt chạy tới để bị đánh, chậc chậc, thật sự là đáng thương.
Chỉ là Thiên Tam cảnh giới, hắn căn bản cũng không để vào mắt, có được bất diệt kiếm thể đại thành, Thiên Nhân Cảnh sớm đã vô địch, đánh Sở Kính Trần cũng không khác gì bắt nạt bạn học nhỏ mới đi mẫu giáo.
Lúc này, Sở Kính Trần cười lạnh một tiếng: “Chỉ là cảnh giới địa nguyên, còn không xứng để ta ra tay. ”
Kỳ thật Sở Kính Trần không dám động thủ, ở Kiếm Môn đánh đế tử, cũng không khác gì so với bức đấu với Độc Cô Nguy.
“Chờ khi nào ngươi đến Thiên Nhân Cảnh rồi nói sau, miễn cho người khác nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, có điều, thật sự có một ngày như vậy, ta sợ sớm đã trở thành Thiên quân thậm chí cao hơn.
Tuy rằng ngươi có được tứ thánh thể, nhưng tu luyện chi đạo cũng không phải chỉ nhìn thiên tư, ta nếu đã dẫn trước ngươi, sẽ vẫn luôn dẫn đầu, cho đến khi ngươi nhìn xa không thấy!