Chương 527: Sự Hiểm Ác Của Xã Hội
Ầm ầm! Mặt đất bị đập vỡ thành một hố sâu.
Chính là Độc Cô Nguy.
Chỉ thấy sau khi Độc Cô Nguy xuống đất, vẻ mặt ngưng trọng xoay mình đến bên cạnh Cố Thanh Phong hỏi: “Cố sư đệ, chuyện gì xảy ra? Ai muốn giết ngươi? ”
Cố Thanh Phong lập tức giống như tiện nhân yêu diễm trong phim truyền hình, bày ra một bộ dáng đáng thương yếu đuối lại bất lực, chỉ vào Độc Cô Nguy nói: “Lão Nguy, ngươi cuối cùng cũng tới, chính là Sở Kính Trần muốn giết ta! ”
Độc Cô Nguy trong nháy mắt sửng sốt, sững sờ nhìn Sở Kính Trần.
Sắc mặt Sở Kính Trần vô cùng khó coi, vội vàng giải thích: “Môn chủ đại nhân, ta không có, là hắn…”
Cố Thanh Phong trực tiếp cắt ngang nói: “Lão Nguy, ngươi không biết đâu, Sở Kính Trần này vừa mới chặn đường đi của ta, còn ném mũ xanh mà ta hảo tâm tặng hắn quăng trên mặt đất, giẫm nát trước mặt ta.
Nói cái gì, ngươi đừng tưởng rằng tứ thánh thể có thể làm đế tử, nếu không phải ta lúc ấy đang bế quan, đế tử căn bản không tới phiên ngươi, còn nói ta căn bản không xứng làm sư thúc của hắn ta, biết thức thời thì thông minh một chút, đừng cản đường của ta, bằng không kết cuộc của ngươi cũng giống như cái mũ này! ”
“Ta không có! Ngươi ăn nói xằng bậy! Rõ ràng là ngươi…” Sở Kính Trần trong nháy mắt nổi giận.
“Lão Nguy ngươi mau nhìn hắn ta, vừa rồi hắn ta chính là bộ biểu tình muốn ăn thịt người này, uy hiếp ta, bức bách ta!”
Sắc mặt Độc Cô Nguy trong nháy mắt âm trầm: “Sở Kính Trần! ”
Một tiếng hét lớn giống như lôi đình, chấn đến sắc mặt Sở Kính Trần trắng bệch.
“Môn chủ ta…”
“Ngươi làm ta quá thất vọng!”
“Môn chủ, đệ tử thật sự không có, cái mũ kia rõ ràng là Cố Thanh Phong tự mình giẫm nát.”
“To gan! Có ai như ngươi gọi thẳng tên trưởng bối như vậy không? Cố sư đệ tuy rằng thiên tư tung hoành, nhưng lại chỉ có Địa Nguyên cảnh, mũ ở trên đầu ngươi, hắn làm sao có thể cởi mũ trên đầu ngươi, lại còn giẫm nát? ”
“Ta… Ta…” Lần đầu tiên trong đời Sở Kính Trần cảm nhận được sự hiểm ác của xã hội, cái gì gọi là có khổ mà nói không được.
“Mũ là ta ném, nhưng rõ ràng là Cố… Cố sư thúc giẫm nát, hắn muốn vu oan…”
Cố Thanh Phong thấy Sở Kính Trần muốn cực lực giải thích, lúc này ở sau lưng Độc Cô Nguy khoa tay múa chân.
Chính là cái loại nhại theo, nhưng không phát ra âm thanh.
Độc Cô Nguy nhìn không thấy, nhưng Sở Kính Trần lại thấy rõ ràng.
“Đồ ngu, bản tôn chính là vu tội ngươi, ngươi có thể làm gì ta? Vừa rồi muốn cho ngươi dập đầu xin lỗi ngươi không nghe, cho ngươi cơ hội ngươi không quý trọng, hiện tại không nói nên lời rồi chứ gì? ”
Sở Kính Trần nhìn thấy khẩu hình của Cố Thanh Phong, trong nháy mắt tức giận muốn hộc máu, đôi mắt gắt gao trừng mắt nhìn Cố Thanh Phong, cũng đưa tay chỉ vào hắn, giận dữ nói: “Đều là ngươi! Ngươi vu oan cho ta! ”
Cố Thanh Phong dường như bị hung ác của Sở Kính Trần hoảng sợ, vội vàng trốn ở phía sau Độc Cô Nguy, đổi giọng nói: “Lão Nguy, kỳ thật… Là ta vu hại hắn ta, hay là bỏ qua chuyện này đi. ”
Sở Kính Trần nhất thời mừng như điên, chỉ vào Cố Thanh Phong nói: “Môn chủ, ngài nghe thấy rồi chứ, hắn thừa nhận, chính là hắn vu tội! ”
“Sở Kính Trần! Trong mắt ngươi còn có vị môn chủ là ta hay không!” Độc Cô Nguy quát tháo.
“Cố sư đệ, không cần sợ hãi, có ta ở đây, nghiệt đồ này không gây ra được sóng gió gì.”
“Môn chủ, ta nói thật mà…”
“Câm miệng! Dĩ hạ phạm thượng, chối bỏ tuyệt không thừa nhận, còn dám trả treo, ngươi muốn bị trục xuất khỏi sư môn sao? ”
Sở Kính Trần trong nháy mắt không dám nói nữa.
Cố Thanh Phong nhìn Sở Kính Trần sắc mặt trắng bệch, lại nhìn Độc Cô Nguy nổi giận, vội vàng bày ra bộ dáng công chính liêm minh, người đến để giảng hòa: “Lão Nguy, theo ta thấy, trục xuất khỏi sư môn là quá nghiêm trọng, người trẻ tuổi khó tránh khỏi phạm sai lầm mà, hơn nữa, hắn ta đây không phải cũng chỉ uy hiếp ta vài câu, cũng không có động thủ.
Chúng ta cứ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, cho hắn ta dập đầu nhận sai với ta là được. ”
“Cố sư thúc ngươi khoan dung đại lượng, còn không mau lại đây dập đầu xin lỗi Cố sư thúc ngươi!”
Sắc mặt Sở Kính Trần lúc xanh lúc trắng, tự đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn khuất phục dưới thế lực ác của Cố Thanh Phong, ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi.
“Cố….. Sư thúc, ta sai rồi. ”
Cố Thanh Phong đi qua vỗ vỗ đầu Sở Kính Trần cúi đầu: “Biết sai biết sửa là tốt, sư thúc tha thứ cho ngươi, lần sau chú ý nha. ”
Nói xong, hắn còn nhặt lên mũ xanh rách nát không chịu nổi trên mặt đất, lại một lần nữa đội lên đầu Sở Kính Trần.
“Được rồi, lão Nguy, không quấy rầy ngươi giáo huấn đệ tử nữa, gần đây tiểu nha đầu Lăng Phỉ Nhi kia luôn quấn lấy bản tôn học tập tu luyện, thời gian ước định này cũng đã qua, các ngươi bận việc đi, bản tôn đi chỉ đạo nàng ta tu luyện.”
Nói xong, Cố Thanh Phong liền tiêu sái rời đi.
......
Thời gian vội vã như nước chảy, chớp mắt một tháng đã trôi qua.
Trong một tháng này, Kiếm Môn tích cực chuẩn bị chiến tranh, mà Cố Thanh Phong thì tích cực tu luyện, thi thoảng còn có thể dành thời gian trở về thế giới trong chưởng thăm Thương Tâm Nghiên, dạy dỗ nô lệ vân vân.
Thời gian hắn đi tới Thương Dung giới chưa đầy một năm, chỉ có một năm ngắn ngủi này, thực lực bản thân đã có thể tung hoành thiên nhân cảnh vô địch, tiến độ không thể nói là không nhanh.