Chương 72: Tuyệt Đối Không Được Nhìn Vào Trong Gương
“Đại nhân, yêu ma sở hữu âm Vực chưa chắc đã mạnh hơn Tông sư, chúng chỉ dựa vào thiên phú dị bẩm, có thể dùng thiên phú của mình cộng hưởng với quy tắc của thiên địa, từ đó bóp méo không gian ở thực tại, tạo thành âm Vực.” “Vô lý bỏ xừ, không mạnh bằng Tông sư, nhưng có thể cộng hưởng với quy tắc của thiên địa? Tông sư không làm được, sao chúng làm được chứ?”
Hứa Phàm dường như cũng vướng mắc câu hỏi này rất lâu, trầm tư một chốc mới nói: “Có lẽ, do thế giới này ưu ái yêu ma hơn?”
Cố Thanh Phong nhíu mày, nghe Hứa Phàm phân tích, cứ coi như vậy đi, chẳng lẽ thế giới này, yêu ma mới là con cưng của thiên địa?
Cố Thanh Phong không thảo luận quá nhiều về vấn đề này, mà tiếp tục hỏi về tình hình của âm Vực.
“âm Vực có tác dụng gì? Chẳng lẽ chỉ có tác dụng giam giữ chúng ta ở chỗ này, không ra được?”
Hứa Phàm lắc đầu: “Trên sách nói, âm Vực khác nhau có quy tắc khác nhau, chỗ này trông giống thế giới thực, thế nhưng một phần quy tắc đã bị bóp méo, tạo thành quy tặc đặc biệt chỉ có ở âm Vực, ở trong âm Vực, nếu muốn đi ra ngoài, đầu tiên phải hiểu được quy tắc ở âm Vực này.”
Nghe thế Cố Thanh Phong có chút hưng phấn, đây chẳng phải giống trò chạy trốn khỏi mê cung hả? Hơn nữa yêu ma lần này đặc thù như vậy, nói không chừng có thể mang lại cho hắn thiên phú kỹ năng hay ho gì đó nữa.
“Lâu rồi không chơi chạy trốn khỏi mê cung, hôm nay phải chơi một trận đã đời.”
Cố Thanh Phong nói, đi thẳng về phía thôn Hắc Thủy.
Hứa Phàm và Vương Sơn vốn định khuyên Cố Thanh Phong đừng liều lĩnh như vậy, thế nhưng nghĩ lại, đại nhân nhà mình hình như trời sinh đã không biết hai chữ “sợ hãi” viết như thế nào rồi, cũng chẳng biết nên nói cái gì, chỉ đành căng da mặt cẩn thận bám theo sau mông Cố Thanh Phong.
Ba người đi vào làng, Vương béo căng thẳng hỏi Hứa Phàm: “Này, Hứa đần, trong sách có bảo, đi vào âm Vực phải làm như nào mới thoát ra được không?”
Hứa Phàm lắc đầu: “âm Vực khác nhau không cùng một quy tắc, cho nên cách để chạy ra khỏi đây cũng khác nhau, thế nhưng trên sách cũng từng nói, quy tắc của âm Vực khác hẳn so với thực tại, rất có thể sẽ xảy ra những chuyện vượt khỏi trí tưởng tượng, cho nên ở trong âm Vực, việc quan trọng nhất là tuyệt đối không được liều lĩnh, nếu không, chỉ bằng một việc nhỏ thôi cũng sẽ gây ra tai họa khôn lường…”
““Ê!!!!” Cố Thanh Phong đột nhiên quát to một tiếng đã cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
“Lão già mất nết kia! Thế này có tính là ông đây đã tìm thấy lão không!”
Hai người bị Cố Thanh Phong làm cho giật hết cả mình, nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy trên con đường đất trong thôn đột nhiên có một ông lão đang mỉm cười đứng đó.
Bất ngờ thay, đó chính là thôn trưởng Hồ Lương.
“Cố đại nhân, sau lần gặp mặt đầu tiên ngài vẫn khỏe chứ?” Hồ Lương mỉm cười hỏi.
Cố Thanh Phong trong chớp mắt nổi trận lôi đình, vén tay áo lên xông thẳng về phía Hồ Lương: “Cười cái lịt mẹ nhà ông!”
Hứa Phàm và Vương Sơn sợ đến tái cả mặt, chân trước mới dặn nhau đừng có liều lĩnh, ai ngờ chân sau Cố Thanh Phong đã dẫn dầu xông tới.
“Đại nhân, đừng mà!!!” Vương béo dùng hết sức bình sinh ngăn lại, nhưng đã quá muộn rồi.
Cố Thanh Phong vung nắm đấm to như cái chày vồ giã gạo, kéo theo một luồng gió rít, trong ánh mắt kinh hoàng của Vương béo và Hứa đần, nện một phát xuống đầu Hồ Lương.
Xoảng!
Tiếng gương vỡ nát vang lên.
Cái cảnh đầu người vỡ tung ra như một quả dưa hấu trong dự đoán của mọi người không xuất hiện, thay vào đó là một cảnh tượng kỳ lạ.
Chỉ thấy Hồ Lương vừa mới ăn trọn một nắm đấm của Cố Thanh Phong, vẫn duy trì nụ cười, chẳng qua cơ thể lão ta giống như một tấm gương bị đập vỡ vậy, xuất hiện vô số vết nứt.
Ngay sau đó là một tiếng rắc rắc, Hồ Lương vỡ tan.
Vô số mảnh vỡ, rơi rải rác trên mặt đất, giống như mảnh ghép trò chơi ghép hình người.
Trong chốc lát, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, những mảnh vỡ đó dần mất đi màu sắc, biến thành những mảnh gương vỡ, giống như thứ vừa nãy Cố Thanh Phong đập vỡ không phải Hồ Lương, mà chỉ là một tấm gương.
Hai người Vương béo và Hứa đần vội chạy đến, Vương béo nhìn mảnh gương vỡ rơi đầy đất, giật mình nói: “Sao Hồ Lương lại biến thành gương rồi? Chẳng lẽ đây là quy tắc của âm Vực này, người chết sẽ biến thành một tấm gương?”
Hứa Phàm nghiêm trọng nhìn mảnh gương vỡ, trong miệng lẩm bẩm: “Gương? Hình như trong quyển sách đó đã từng đọc qua rồi thì phải?”
Y suy ngẫm một hồi, đột nhiên, tựa như đã nghĩ ra được cái gì đó, vậy mà sắc mặt đại biến, vô cùng hoảng sợ nói: “Ta nhớ ra rồi, đây là Kính Yêu? Sao thế được! Kính Yêu chẳng phải đã chết từ hai trăm năm trước rồi sao…”
Hứa Phàm còn chưa nói xong, nhìn thấy động tác của Cố Thanh Phong, đột nhiên khựng lại, sắc mặt điên cuồng thay đổi: “Cố đại nhân, đừng nhìn…”
Mới nói được một nửa, Cố Thanh Phong đã cầm một mảnh gương lên, để vào trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn ngắm, thấy trong gương phản chiếu lại khuôn mặt tuấn tú của bản thân, thuận miệng hỏi: “Đừng nhìn cái gì cơ?”
Vừa dứt lời, mảnh gương nhỏ trong tay Cố Thanh Phong lập tức sáng ngời!
Chỉ trong nháy mắt, Cố Thanh Phong đã bị ánh sáng đó nuốt chửng, biến mất không tăm hơi.
Nhìn thấy Cố Thanh Phong biến mất, Hứa Phàm đấm ngực dậm chân: “Đừng nhìn vào cái gương! Cố đại nhân! Thôi xong rồi, tiêu rồi!”
Trụ cột là Cố Thanh Phong đã biến mất, Vương béo sợ đến nỗi vội trốn ra đằng sau lưng Hứa Phàm: “Hứa đần, rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Hứa Phàm khó coi giải thích: “Lần này chúng ta chết chắc rồi.”
“Phi phi phi, nói cái gì đấy! Điềm xấu, sao lại chết chắc được, ngươi phải nói cho rõ ra!” Ngấn cằm hai lớp mỡ của Vương béo run lên bần bật nói.
Mặt Hứa Phàm cắt không ra một giọt máu, giải thích: “Ta biết đây là chỗ nào rồi, đây là Kính Vực của Kính Yêu, là âm Vực chỉ mình nó mới có.”
“Kính Vực? Kính Yêu?” Vương béo hiển nhiên bình thường không đọc qua quyển sách nào, một chữ cũng không nghe hiểu.
“Kính yêu mà ngươi còn không biết, thế Thất Ma Tướng ngươi đã từng nghe qua chưa?”