Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 93: Người Đứng Đầu Đan Đạo

Chương 93: Người Đứng Đầu Đan Đạo

“Ừm, quả thật rất kém. Có điều trên đời này không phải chỉ có con đường võ đạo là có thể đi, còn có Đan đạo, Phù đạo, Trận pháp chi đạo… Mà những con đường này đều không ngoại lệ là cần phải có linh hồn cường đại chèo chống. Ngươi tuổi còn trẻ mà có thể so với linh hồn lực của Tông sư, rất có thể trở thành thiên tài trên con đường khác. Ta bảo một mình ngươi lưu lại, chính là vì muốn hỏi ngươi, ngươi nguyện đi vào những con đường này chứ?” Xem như là Cố Thanh Phong nghe ra, đây là muốn để ta đánh phụ trợ mà!
Có điều hắn cũng không vội vã từ chối, bởi vì hắn luôn cảm thấy ẩn sau lời nói của Lệ Thiên Nhận không chỉ thuần túy là sự quý tài.
“Vậy Lệ đại nhân cảm thấy ta nên lựa chọn con đường nào?”
“Đan đạo.” Lệ Thiên Nhận không hề do dự đáp lại.
“Thuộc hạ có thể hỏi vì sao hay không?”
“Trong những con đường này chỉ có Đan đạo là nổi tiếng nhất. Có điều ta bảo ngươi lựa chọn Đan Đạo cũng không phải vì lý do này.”
“Vậy là?”
“Một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?”
“Không sai, một nhiệm vụ có thể giúp ngươi lên như diều gặp gió. Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này thì cho dù cả đời ngươi không trở thành Tông sư thì vẫn có thể nhận được tài phú vượt qua địa vị tông sư!”
Mẹ nó! Nhiệm vụ gì mà như thế?
“Vẫn xin Cố đại nhân nói rõ.” Cố Thanh Phong tò mò hỏi.
Lệ Thiên Nhận không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Ngươi có biết đệ nhất đan đạo của vương triều Đại Viêm là ai không?”
Thần sắc của Cố Thanh Phong sẽ thay đổi, không hề nghĩ ngợi mà đáp lại: “Tất nhiên là Đan Vương Khưu Ngọc Long.”
Mặc dù Cố Thanh Phong không biết luyện đan nhưng nhân vật nổi tiếng như thế này vẫn đã nghe nói qua.
“Không sai, chính là Khưu Ngọc Long. Người đứng đầu đan đạo được vương triều Đại Viêm công nhận từ trước đến nay, Khưu Ngọc Long. Vậy ngươi có biết tại sao ông ta là người đứng đầu không?”
“Vì sao à? Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì ông ta luyện đan tốt.”
Lệ Thiên Nhận lại lắc đầu: “Từ xưa đến nay, đan không đệ nhất, võ không đệ nhị. Võ giả có thể thông qua các phương thức luận võ để có thể chọn ra người hạng nhất, nhưng mà Đan đạo lại không thể, bởi vì mỗi một vị đại sư luyện đan đều có đan dược mà mình am hiểu nhất. Ví dụ có người am hiểu luyện chế đan giải độc, có người lại am hiểu luyện chế đan dược gia tăng công lực. Giữa hai loại đan dược khác biệt thì khó có thể phân định giá trị. Với những người phá giới hạn mà nói thì đan dược gia tăng công lực là đệ nhất, nhưng đối với người trúng kịch độc mà nói thì đan dược giải độc mới là quan trọng nhất. Vậy nên nói, Đan không có đệ nhất.”
Cố Thanh Phong nghe xong thì càng tò mò: “Thế vì sao Đan Vương Khưu Ngọc Long kia có thể xứng là đệ nhất?”
“Bởi vì ông ta luyện chế ra được một loại đan dược mà tất cả mọi người đều cần.”
“Tất cả mọi người đều cần? Đó là đan dược gì?”
“Bất lão đan.”
“Bất lão đan!? Chắc hẳn là ăn vào có thể trường sinh bất lão?” Cố Thanh Phong kinh ngạc nói.
“Cũng không thể trường sinh bất lão. Trường sinh bất lão là phạm trù siêu việt của con người, là lĩnh vực của thần linh, có điều mặc dù Bất Lão đan không thể trường sinh bất lão, nhưng lại có thể nghịch thiên tăng tuổi thọ, khiến con người cải lão hoàn đồng! Tuổi thọ con người là trời định, trừ khi đột phá cảnh giới, nếu không nhất định không thể gia tăng thọ nguyên. Nhưng mà đến Tiên Thiên thì như thế nào?”
“Chẳng qua chỉ là hai trăm năm tuổi thọ mà thôi, qua hai trăm năm thì chung quy cũng làm dày đất vàng.”
“Nhưng Bất lão đan có thể giúp người nghịch thiên cải mệnh. Người sống mới có cơ hội, nói không chừng còn có thể đụng chạm đến tông sư ở phía trên!”
Lệ Thiên Nhận nói xong, lại phát hiện Cố Thanh Phong đang dùng một ánh mắt lộ vẻ kỳ quái để nhìn mình, cũng chẳng nói gì.
Lệ Thiên Nhận nhíu mày: “Sao thế?”
“Lệ đại nhân, ngài phải chết sao?”
Lời này vừa nói ra, cho dù là Lệ Thiên Nhận có vô cùng bồi dưỡng đức hạnh thì cũng suýt chút nữa bị phá công.
“Ta không chết được!” Lệ Thiên Nhận tức giận nói.
“Vậy ngài nói đến Bất lão đan làm gì? Chẳng lẽ nhiệm vụ chính là Bất lão đan này sao? Nhưng Đan Vương Khưu Ngọc Long đã chết cả hơn trăm năm, đi đâu tìm đây? Chẳng lẽ…”
Cố Thanh Phong đột nhiên nghĩ ra một loại khả năng, có chút trợn mắt há mồm nói: “Lệ đại nhân, ngài không có phương thức luyện chế Bất Lão đan mà muốn ta luyện nó? Ngài cũng quá xem trọng ta rồi, ta không hề có một chút gì về Đan đạo…”
“Không được suy đoán lung tung, nghe ta nói!” Lệ Thiên Nhận lạnh mặt ngắt lời.
“Được được được, ngài là quan lớn, nghe ngài.” Cố Thanh Phong nhếch miệng nói.
Mày kiếm của Lệ Thiên Nhận hơi nhíu lại, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta quá mức bình dị gần gũi? Vì sao lại cảm giác tên tiểu tử này không tôn trọng ta nhỉ?”
“Trăm năm trước, đan vương Khưu Ngọc Long mặc dù là đại sư luyện đan, nhưng có nhiều người tên tuổi sánh ngang hàng với ông ta, thậm chí còn vượt trội hơn so với ông ta, khi đó ông ta vẫn không xứng là đệ nhất, mãi đến khi ông ta khổ tâm nghiên cứu hơn mười năm, tạo ra phương pháp thần luyện, sau đó dựa vào phương pháp thần luyện, luyện thành Bất Lão đan, lập tức chấn động thiên hạ, được người đời xưng là đệ nhất!”
“Phương pháp thần luyện? Cái tên này có chút cuồng nha, ông ta tự xưng là thần hay sao?”
“Luyện chế Bất Lão đan chính là nghịch thiên, thuộc về khu cấm của thần, cho nên phương pháp luyện chế được xưng là phương pháp thần luyện, cái tên này thích đáng, cuồng vọng cũng là đương nhiên.”
Cố Thanh Phong gật gật đầu, loại cảm giác này làm cho hắn nhớ tới Thi tiên Lý Bạch, bài thơ của Lý Bạch bài nào bài nấy đều cuồng, nhưng người đời chỉ cảm thấy nó phải như thế, không cuồng còn gọi là Lý Bạch không? Người ta vốn điên mà.
Khưu Ngọc Long ở con đường luyện đan cũng có ý nghĩa tương tự vậy.
“Lệ đại nhân, ngài nói nhiều như vậy, rốt cuộc muốn nhờ ta làm cái gì?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất