Chương 36. Cát Dịch Đan Sư (2)
Nửa tháng sau. Một vị quản sự gia tộc đi vào dược viên, điều động Mộ Vân Phi đi đến khu mỏ quặng tiền tuyến. Trải qua một năm tĩnh dưỡng, thương thế của Mộ Vân Phi đã khỏi hẳn không lâu.
"Vân Phi huynh, bảo trọng."
Lục Trường An ôm quyền, trong lòng hơi thương hại. Vết thương này mới tốt, lại phải đi tiền tuyến...
Mộ Vân Phi không có nửa phần oán trách, chuẩn bị đi cùng quản sự.
"Trước không vội, có chuyện muốn nói."
Quản sự mỉm cười, ánh mắt rơi xuống trên người Lục Trường An, tuyên bố:
"Bắt đầu từ hôm nay, chức vị đóng giữ dược viên, do Lục Trường An đảm nhiệm."
"Dược viên đóng giữ?"
Mí mắt Lục Trường An nhảy dựng, bất ngờ.
Mộ gia sao có thể để cho một người ngoại tộc như hắn đảm nhiệm chức vụ đóng giữ dược viên?
"Lục Trường An, không cần chối từ, đây là kết quả gia chủ lực bài chúng nghị."
Quản sự cười tủm tỉm nói:
"Gia chủ đánh giá ngươi rất cao: 'Gặp nguy không loạn, tâm tư cẩn mật!'"
Lục Trường An đã đánh giá thấp quyết đoán của Mộ Mậu Đức. Mộ Mậu Đức biết Lục Trường An trung thành không đủ, nếu cưỡng ép hắn đi tiền tuyến, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại.
Nhưng gia tộc thực sự thiếu nhân thủ. Trước kia Lục Trường An biểu hiện cơ trí, Mộ Mậu Đức rất tán thưởng, thế hệ trẻ tuổi trong tộc không lão luyện.
Ở trước mắt nguy cơ của gia tộc, một nhân tài như vậy lãng phí đáng tiếc, không bằng đặt ở vị trí trọng yếu.
Những năm này Lục Trường An đến Mộ gia, không tranh không đấu, điệu thấp tu hành, phương diện nhân phẩm được Mộ gia cơ bản tán thành.
Mộ Mậu Đức lựa chọn đánh cược một lần. Hắn cũng không biết, đánh cược bất đắc dĩ này sẽ mang đến vận mệnh như thế nào cho Mộ gia.
...
"Trường An huynh! Tin tưởng huynh có thể tiếp nhận vị trí của ta, đóng giữ tốt dược viên."Mộ Vân Phi quăng tới ánh mắt tin tưởng.
Trước đây, chức vị đóng giữ dược viên là do Mộ Vân Phi tạm thời đảm nhiệm.
"Đừng lo lắng! Dược viên ở hậu phương lớn, cùng Phỉ Nguyệt sơn trang chiếu ứng lẫn nhau, hơn nữa còn có Cát lão tọa trấn luyện đan ở đây."
Việc đã đến nước này, Lục Trường An không tiện chối từ. Lúc trước hắn là hiệp trợ trấn thủ, bây giờ thành đầu lĩnh. Khác biệt lớn nhất là, không dễ dỡ trò.
So sánh với Mộ Vân Phi, Lý Nhị Cẩu muốn đi tiền tuyến chém giết, chưa chắc không thể tiếp nhận.
Chín năm trước, Lục Trường An được Mộ gia thu lưu, có Linh Mạch đạo tràng tu luyện, Mộ gia xem như có ân với hắn.
Phạm vi hợp lý, gánh vác nghĩa vụ nhất định không có gì đáng trách.
Loại tập tục chính đạo này, có thể dễ dàng tha thứ cho gia tộc tu tiên khác họ ở lại, ở tu tiên giới cũng không dễ tìm.
"Còn tốt, ta không có ở Mộ gia lấy vợ sinh con."
Lục Trường An không có gì lo lắng, tùy thời có thể chạy trốn. Mộ gia không tiện bắt chẹt hắn. Lý Nhị Cẩu thì khác. Vợ con đều ở Mộ gia, gần mười năm hoàn toàn dung nhập Mộ gia, khó có thể thoát khỏi tập thể lớn này.
Gia tộc gặp phải nguy cơ, Mộ Vân Phi, Lý Nhị Cẩu chỉ có thể đứng ra, dù biết có thể sẽ hy sinh.
...
Một tháng sau. Lục Trường An thích ứng với chức vụ đóng giữ dược viên. Vài tên thiếu niên Mộ gia Luyện Khí sơ kỳ nghe theo sự điều khiển của hắn.
Mỗi ngày đều phải kiểm tra trận pháp, ban đêm cũng phải có người cảnh giới, dò xét.
Đương nhiên, Lục Trường An ở dược viên cũng không phải lão đại, cũng phải bị kiềm chế. Trong dược viên, có hai người địa vị cao hơn hắn.
Một người là linh thực phu Luyện Khí tầng năm mắt mờ, là trưởng bối cũ của Mộ gia. Nhìn dáng vẻ đi đường vất vả, thọ nguyên gần tới đại nạn, sức chiến đấu không cần trông cậy.
Một vị khác, đương nhiên là Cát Dịch đan sư. Luyện Khí tầng bảy, Luyện Đan sư nhất giai thượng phẩm, địa vị cao thượng.
Vị này tính tình cao ngạo, tính tình không tốt, mấy lần giao thiệp, đều là hô tới quát lui. Lục Trường An tránh không kịp.
"Tiểu Lục! Sao gốc Xà Tâm Thảo hai trăm năm kia còn không cho người mang tới?"
Cát Dịch sắc mặt không vui tiêu sái đi tới.
"Dựa theo điều lệ, lấy dược liệu trân quý hai trăm năm trở lên, phải được gia chủ phê chuẩn."
Lục Trường An nằm trên đồng cỏ phơi nắng, chậm rãi nói.
Cát Dịch không coi hắn là người, Lục Trường An cũng không cần phải tôn trọng.
Trên chiếc túi mắt sưng phù của Cát Dịch, hốc mắt hãm sâu, dưới sự phẫn nộ, hiện ra một tia âm u.
Nằm nói chuyện với hắn?
Ở Mộ gia nhiều năm, không có một tu sĩ nào dám bất kính với hắn như vậy.
"Đây là thời kỳ đặc biệt! Tiền tuyến cần gấp đan dược, quyết không thể chậm trễ..."
Nghĩ đến Lục Trường An là tộc nhân khác họ, còn là một phù sư trung phẩm, không dễ đắn đo như vậy, Cát Dịch đè nén lửa giận trong lòng.
"Được! Muốn lấy chính ngươi đi, ta không gánh trách nhiệm."Lục Trường An không sao cả nói.
Cát Dịch luyện đan sư này thường xuyên không hợp quy củ mà cầm dược thảo, nhất là ở thời kỳ đặc thù này. Cũng không biết là tham ô bao nhiêu.
Nhưng mà, ỷ vào có giao tình với lão tổ Trúc Cơ, trưởng lão trấn thủ dược viên trước kia đều khách khí với hắn.
"Hảo hảo tiểu tử thối! Mỗi ngày bỏ bê nhiệm vụ, lão phu nhất định phải hướng cao tầng gia tộc bẩm báo."
Bỏ lại một câu nói tàn nhẫn, Cát Dịch nổi giận đùng đùng rời đi. Đi lấy dược thảo trân quý.
"Chẳng lẽ, Mộ gia chủ muốn ta tới kiềm chế Cát lão?"
Xuất hiện loại kết quả này, Lục Trường An cũng là bất đắc dĩ.
Hắn đã khiêm tốn, né tránh.
Nhưng thân ở vị trí này, nhất định không thể chung sống hòa thuận với Cát Dịch.
"Lão gia hỏa này, khẳng định tham ô dược thảo."
Không bao lâu, Lục Trường An nhìn thấy Cát Dịch lấy mấy loại dược liệu trân quý, không chỉ vừa rồi nói hai trăm năm Xà Tâm Thảo.
Lấy dược thảo, Cát Dịch trở lại đại viện của mình, bắt đầu đóng cửa luyện đan.