Chương 75: Mục nát
Không gian lặng ngắt như tờ.
Uy áp Động Linh Cảnh đè xuống đám người phàm không hề có tu vi như bọn họ, gần giống như phải khiêng một ngọn núi lớn, ngay cả nói chuyện còn không lưu loát được chứ nói chi đến lý luận.
Đạt được kết quả khiến bản thân vừa lòng, lúc này, Thục Phá Phong mới nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi, rồi lại chuyển hướng sang nữ tử toàn thân đang run rẩy, nói: “Cho dù không nói ra, nhưng Vạn công tử làm người phúc hậu, sẽ bồi thường cho ngươi một khoản trợ cấp có giá trị không nhỏ.”
Khuôn mặt nam tử trẻ tuổi không có biểu cảm gì, từ Phương Thốn Vật đeo bên hông, lấy ra một cái túi gai nặng trĩu, sau đó ném về phía nữ tử cách đó không xa: “Cầm đi đi.”
Giống như đang bố thí cho người ta vậy.
Cả người nữ tử không ngừng run sợ, không nói gì, cũng không nhận lấy túi tiền kia.
Thục Phá Phong cũng không thèm để ý, hai mắt nịnh nọt nhìn về nam tử trẻ tuổi ở phía sau, hướng về phía quần chúng, quát: “Mọi việc đã xử lý xong hết rồi, nếu như còn có kẻ dám lề dề ở chỗ này, đừng trách một lát nữa ta sẽ lấy tội danh nhiễu loạn trật tự, tiễn các ngươi đi ăn của nhà lao nha môn.”
Nghe được câu nói này, trong chớp mắt đã có quá nửa số người chạy mất
“Về nha môn, đi thôi.” Thục Phá Phong quay về phía ba gã sai dịch sau lưng, nói.
“Vâng.”
...
Ban đêm.
Trăng nấp sau đám mây mù, cả Vương Nguyên huyện đều tối đen như mực.
Bên trong một toà đại viện nguy nga lộng lẫy.
Thục Phá Phong đang dùng vẻ mặt cung kính nhìn về lão giả có vị thế không tầm thường ở phía đối.
“Huyện lệnh đại nhân nói ngươi đã làm rất tốt, bảo ta truyền lại cho ngươi một câu: ‘Chỉ cần ngươi làm việc, cống hiến hết mình cho Vạn gia, sau này quan đồ tất nhiên sẽ rộng lớn thênh thang!’.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thục Phá Phong kích động: “Kính nhờ Vọng đại nhân giúp ta chuyển lời, tiểu nhân định sẽ vì Vạn gia cúc cung tận tụy, hết lòng hết sức!”
“Ta biết rồi. Vậy ta đi trước đây.”
“Đại nhân đi thong thả.”
Trong nháy mắt, bóng dáng lão giả đã biến mất.
Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, Thục Phá Phong thở dài một hơi.
Không hổ là cung phụng của Vạn gia, tu vi chí ít cũng phải Động Linh Cảnh tam trọng, khí thế kia đè ép đến mức hắn ta cũng không dám thở mạnh.
“Tướng công xong việc chưa, ta sắp không đợi nổi nữa rồi.”
Nghe được âm thanh mềm mại từ trong phòng truyền ra, trong lòng nhất thời bốc lên một luồng khí nóng, lúc đang định mở miệng nói chuyện, ánh mắt của hắn ta lại đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó.
Thục Phá Phong hơi cúi người, nhặt vật kia lên, cầm ở trong tay.
Đó là một tấm lệnh bài màu đồng xanh.
Sau khi Thục Phá Phong cẩn thận quan sát một lát, sắc mặt chợt thay đổi.
Sau đó lớn tiếng nói với nữ tử đang ở trong phòng: “Ngươi ra đây cho ta!”
Sau đó, một nữ tử có khuôn mặt rất mỹ lệ bước ra.
“Tướng công, gọi ta có chuyện gì sao?”
“Ta hỏi ngươi, lệnh bài kia ở đâu ra?” Thục Phá Phong dùng ngữ khí không cho phép nghi ngờ hỏi.
Nữ tử nhìn thấy tấm lệnh bài, cũng sửng sốt một giây rồi lập tức lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tấm lệnh bài này, kỳ lạ ghê? Nhà chúng ta lúc nào thì có tấm lệnh bài này chứ?”
Nét mặt Thục Phá Phong nặng nề, bởi vì tấm lệnh bài này cực kỳ giống Huyết Sát Lệnh đã làm mưa làm gió cả huyện mấy ngày gần đây.
Theo hắn ta biết, mỗi khi sát thủ của Huyết Sát Các tiếp nhận uỷ thác của người nào đó, trước khi tiến hành ám sát đều sẽ để lại ở chỗ nạn nhân một tấm Huyết Sát Lệnh.
Nói cho đối phương biết: Ngươi đã bị Huyết Sát Các theo dõi.
“Làm sao vậy? Ngươi sẽ không cho rằng đây là Huyết Sát Lệnh trong truyền thuyết chứ?” Nữ tử thấy vậy liền đoán được trong đầu Thục Phá Phong đang nghĩ gì.
“Ngươi đừng lo lắng mà, ta cảm thấy lệnh bài này tám phần mười là do thê tử trước của ngươi giở trò quỷ. Dù sao tướng công cũng là do ta cướp được từ trong tay nàng, chắc chắn trong lòng nàng còn nhiều oán hận, cho nên mới bày ra chuyện như vậy.” lời nói của nữ tử rất có căn cứ.
Thục Phá Phong cũng không nhịn được mà gật đầu. Hy vọng là như vậy…
“Xem ra gần đây ta đã vất vả quá mức nên mới lo lắng đề phòng không đâu, nương tử chúng ta...” Thục Phá Phong vừa nói, vừa nhìn về phía nữ tử.
Phát hiện nữ tử vốn đang mỉm cười, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt tràn đầy kinh sợ, ngón trỏ đang run run chỉ về phía mình.
“Nương tử ngươi làm sao vậy?”
“Phía sau... Phía sau...” giọng nói của nữ tử khàn đặc, ánh mắt sợ hãi.
“Phía sau à?” Thục Phá Phong không hiểu ra sao, quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn ta chính là một luồng kiếm quang sáng chói.
Phốc phốc!
Đầu người rơi xuống mặt đất.
Nữ tử ngồi co quắp dưới đất, run rẩy chỉ vào kiếm khách trung niên miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, tay trái cầm một thanh kiếm gỗ còn đang nhỏ máu.
“Cứu ~ cứu...”
Nữ tử còn không kịp hô to đã phát hiện miệng mình tự nhiên không có cách nào thốt lên lời, ngay cả tứ chi cũng không nhúc nhích được.