Chương 82: Cuối Hoàng Tuyền
Ánh mắt Dạ Mệnh nhìn thẳng vào Hắc Vệ mới vừa đẩy cửa bước vào: “Giải quyết sao rồi?”
“Hồi bẩm các chủ đại nhân, trong ba đại vương triều, chỉ có Yên Thủy cùng Thiên Bình Vương Triều phái mấy nhánh quân trinh sát đến, hiện đều đã bị các sát thủ trong các dọn dẹp xong rồi.”
“Được. Bây giờ chỉ chờ dẫn quân vào tròng nữa thôi.”
Dạ Mệnh cười ha ha, ánh mắt liếc nhìn Phong Thanh Trúc đang đứng bên cạnh: “Trận này phải nhờ đến Phong cô nương rồi.”
Lúc này, Phong Thanh Trúc đã tháo khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế. Nàng mỉm cười: “Xin công tử cứ yên tâm.”
...
Phá Thế Vương Triều.
Viên Phong đang đọc tin tức mới nhất mà đội quân ám tử vừa mới truyền đến.
“Nghi ngờ là quân trinh sát của hai vương triều khác đều bị Huyết Sát Các giải quyết hết à...” Miệng Viên Phong lẩm bẩm nói.
Sở dĩ quân đội Phá Thế Vương Triều không phái quân trinh sát ra, trong đó phần lớn nguyên nhân đều đến từ hắn ta.
Bởi vì... như vậy mới có thể ngầm hướng về phía Huyết Sát Các, thể hiện thiện ý và hứa hẹn của mình.
Quyết định trước mắt này đã chứng minh có thể chấp nhận được là hổ của hắn ta chứ không phải ngựa của Huyết Sát Các.
Đề phòng vạn nhất, lúc hắn ta quyết định tạo phản lại khi phát hiện Huyết Sát Các cũng không mạnh như mình tưởng.
Vậy thì kết cục của hắn ta sẽ chỉ còn một, chính là ngũ mã phanh thây.
Nhưng vạn nhất là đánh cược đúng, bản thân hắn ta sẽ thành phó các chủ của một thế lực lớn có thể quản lý tứ phương.
Hưởng hết quyền quý trên nhân gian.
“Nhưng lần này ba triều liên hợp còn điều động cả Dưỡng Thần Cảnh, cộng lại cũng phải lên đến mười hai vị, trong đó còn có ba nhân vật bát trọng thiên...”
Viên Phong lắc đầu: “Được rồi, trước cứ yên lặng quan sát biến hoá đã.”
Một canh giờ sau.
Ngoại trừ phía Viên Phong hạ lệnh để cho quân đội Phá Thế hơi thả chậm bước chân, thì đại quân của hai vương triều còn lại gần như là cùng lúc đặt chân lên biên cảnh Toại Nguyên Vương Triều.
Trở lại bên phía Dạ Mệnh.
“Hồi bẩm các chủ đại nhân, quân đội của Yên Thủy Vương Triều cùng Thiên Bình Vương Triều đều đã vây thành, chỉ còn Phá Thế Vương Triều là chậm chạp chưa tới.”
Một gã sát thủ bẩm báo với Dạ Mệnh.
“Là vậy à?” Dạ Mệnh dùng tay phải chống cằm.
Xem ra, gã thừa tướng họ Vương gì đó của Phá Thế Vương Triều đúng là đã giở mấy trò láu cá.
Dạ Mệnh mở miệng: “Còn chưa tới thì coi như xong, cứ để Phá Thế Vương Triều đấy, một lát rồi xử lý sau.”
“Phong cô nương.” Dạ Mệnh gọi.
“Công tử xin mời yên lặng thưởng thức từ khúc của thiếp.”
Phong Thanh Trúc vừa đeo lại mạng che mặt vừa quay về phía Dạ Mệnh, khẽ nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Ngoài thành.
“Kỳ quái, sao trên tường thành lại không có ai? Chẳng lẽ là đã biết trước giờ chúng ta gần tấn công nên chạy trốn trước rồi à?”
“Ha ha ha, nếu đúng là như vậy thì đám người Toại Nguyên Vương Triều đó thật sự chả ra cái giống gì.” Hai nhánh đại quân cười vang.
Trong đại quân.
Mộc Kính Nguyên nhướng mày, nói với một gã tướng sĩ dưới trướng: “Ta không chờ đợi nữa, truyền lệnh xuống, phá vỡ cửa thành biên cảnh cho bổn tướng!”
“Vâng!”
Lời vừa dứt, đại quân còn chưa kịp hành động.
“Khởi bẩm đại tướng quân, phía trước có một người từ trên tường thành nhảy xuống.”
“Không cần ngươi nói, bổn tướng đã nhìn thấy rồi.” Mộc Kính Nguyên hơi tập trung.
Phía trước, một nữ tử mặc thanh y, trong lòng ôm đàn tỳ bà, chậm rãi từ trên tường thành bay xuống mặt đất.
“Nữ... Nữ nhân à?”
“Ha ha ha, Toại Nguyên Vương Triều đã vô dụng đến mức độ này rồi à? Thế mà lại phái một nữ nhân ra mặt?”
“Đúng đấy, lại còn ôm theo đàn tỳ bà chứ, muốn diễn tấu một khúc nhạc đầu hàng cho chúng ta nghe à?”
“Nhưng mà không thể không nói nha, nữ nhân này đúng là báu vật trời sinh mà, dáng người này... Ực ực.” Cả đám người cùng cười phá lên.
Chỉ có Mộc Kính Nguyên vẫn nhíu chặt lông mày.
Cho đến tận khi hai tay Phong Thanh Trúc chuẩn bị gảy đàn tỳ bà trong ngực, hai mắt Mộc Kính Nguyên mới híp lại, nghĩ xong rồi, một mũi nhọn hội tụ từ linh khí chém thẳng đến chỗ nàng.
Soạt soạt.
Đao quang kiếm ảnh.
Biểu cảm trên mặt Mộc Kính Nguyên biến đổi.
Âm thanh đầy giễu cợt lúc trước cũng biến mất theo, thay vào đó là những đôi mắt trợn trừng nhìn tình cảnh dường như không thể xảy ra trước mắt.
Mũi nhọn linh khí mà Mộc Kình Nguyên bắn ra còn một thước nữa là chạm vào nữ tử thì đột nhiên khựng lại, lơ lửng trên không.
“Vị công tử này, muốn nghe khúc hát của thiếp thân đến vậy sao?” Phong Thanh Trúc cười nhạt, ánh mắt dừng lại trên mũi nhọn linh khí đang dần dần tiêu tán.
“Tên của khúc nhạc này là Cuối Hoàng Tuyền, còn xin các vị im lặng thưởng thức.”
“Mau ngăn cản ả ta lại!” Mộc Kính Nguyên vội vã hét lớn.
Vừa dứt lời, tám gã Dưỡng Thần Cảnh phân biệt từ hai đại quân xông ra, xé gió lao về phía Phong Thanh Trúc.
Rõ ràng, hành động thăm dò khi nãy của Mộc Kính Nguyên đã khiến không ít cao thủ Dưỡng Thần Cảnh nhận ra Phong Thanh Trúc không đơn giản.