Chương 95: Ngụy trang tinh vi.
Nếu có thể trở về, hắn ta phải đi hỏi cơ quan tình báo tông môn làm việc kiểu gì mới được!
Lục Vật Thành ngập ngừng một thoáng, sau đó cắn rằng nói: “Không dám giấu diếm, ta là đệ tử chân truyền được coi trọng nhất Bách Lý Tông. Chỉ cần các hạ nguyện ý thả chúng ta về tông môn là ta sẽ có cách thuyết phục tông môn từ bỏ kế hoạch đối với Huyết Sát Các các vị. Nói không chừng còn có thể tranh thủ cho Huyết Sát Các một cơ hội cống hiến cho Bách Lý Tông ta!”
Tuy người trước mặt đeo mặt nạ cười, người ta không nhìn được biểu cảm của hắn, nhưng cũng loáng thoáng đoán được nụ cười trào phúng dưới lớp mặt nạ kia.
Như là đang xem hài kịch vậy!
“Bách Lý Tông các ngươi tính cái thá gì?”
Giọng nói mỉa mai truyền ra từ dưới lớp mặt nạ cười.
“Hử?”
Lục Vật Thành và Tần Mộc đứng sau đều dại ra một thoáng.
Nhìn toàn bộ lịch sử Thiên Nguyên Châu là biết được thế lực thất phẩm và thế lực lục phẩm chênh lệch lớn đến mức nào. Tuy rằng bây giờ Lục Vật Thành trông ôn hòa dễ nói chuyện vậy thôi, nhưng chỉ cần hắn về đến Bách Lý Tông thì chắc chắn sẽ đổi một bộ mặt khác! Không chừng còn chạy đi khuyên các trưởng lão nhà mình tranh thủ trước thời gian tiêu diệt Huyết Sát Các, đừng dây dưa quá lâu ấy chứ...
“Huyết Sát Các các người phải nghĩ cho kỹ, nếu ta bị động một sợi lông thôi, các người cũng sẽ nghênh đón sự trả thù vô biên vô tận của Bách Lý Tông. Loại trả thù này không phải thế lực bất nhập lưu thất phẩm các ngươi ngăn cản được!”
Lục Vật Thành nuốt khan một ngụm nước bọt, tựa như sắp chết đến nơi còn muốn dùng thân phận Bách Lý Tông sau lưng uy hiếp người đeo mặt nạ cười trước mặt. Đáng tiếc, hắn không biết bản thân hắn... không đúng, là cả Bách Lý Tông bây giờ trước mặt Huyết Sát Các hoàn toàn không có sức nặng như hắn tưởng tượng!
“Vậy sao?”
Lục Vật Thành cảm nhận được một tia sát khí rất mỏng manh lại vô cùng khiếp người. Đồng tử hắn co rụt lại, tay phải nhanh chóng lấy ra một pháp bảo phòng ngự Huyền gian, quát lên: “Bách Phù Quy Giáp!”
Một khối mai rùa xanh đen to bằng bàn tay bị hắn ta ném ra ngoài, ánh sáng bắn ra bốn phía, sau đó một chiếc mai rùa rất lớn chắn trước mặt Lục Vật Thành.
“Phản ứng không tồi, nhưng đáng tiếc...”
Tiếng đối phương lạnh dần: “Ngươi vẫn quá yếu!”
Lách cách!
Tiếng mai rùa vỡ thành mảnh vang lên.
Lục Vật Thành trừng lớn hai mắt, không kịp nói lấy một câu. Cái quỷ gì vậy?!
Dù là Dưỡng Thần Cảnh bình tường cũng không thể nháy mắt đánh vỡ một pháp bảo phòng ngự Huyền giai thượng phẩm được chứ?
Hắn đưa mắt nhìn, chỉ thấy tay phải của người đeo mặt nạ cười đã xuất hiện móng vuốt sắc bén từ bao giờ!
Móng vuốt tựa như năm lưỡi dao kim loại sắc bén, cho dù phản xạ ánh mặt trời cũng bắn ra tia sáng lạnh cả người. Càng quái dị là từng vòng sương mù màu xám vờn quanh móng vuốt kia.
Vừa rồi mặt nạ cười đúng là dùng móng vuốt cổ quái này dễ dàng xé rách pháp bảo của Lục Vật Thành.
“Đáng giận!” Lục Vật Thành vừa định trốn tránh, nhưng khi phản ứng lại thì cổ đã bị mặt nạ cười nắm trong tay: “A!”
“...”
Lục Vật Thành thoáng liếc về phía Tần Mộc bên cạnh, mà khi hắn nhìn qua thì càng thêm đờ đẫn, môi run lập cập.
“Ngươi... là ai?”
Tần Mộc vốn đứng cạnh hắn chợt biết thành một nữ tử xinh đẹp, đôi mắt yêu mị.
Thiên Diện Hồ cười dài: “Ngươi hỏi tiểu tử tới cùng ngươi à? Hôm qua lúc hắn đi phương tiện bị tiểu nữ thuận tay giết rồi.”
Nghe lời này, Lục Vật Thành lạnh người nhận ra chân tướng.
Khó trách sau khi mình lén giết một người lập tức bị người ta phát hiện tung tích. Thì ra đều do Tần Mộc đã sớm bị người ta đánh tráo!
“Ta... ta có thể hỏi sao các ngươi lại truy ta không?”
Lục Vật Thành thấy chết đến nơi rồi thì lộ ra tuyệt vọng.
“Giết người đền mạng không phải chuyện rất đỗi bình thường à?” Mặt nạ cười bình tĩnh nói.
Lục Vật Thành nghe xong thì dại ra một thoáng, sau đó chợt nhớ tới mấy hôm trước vừa giết một thiếu niên ở Yên Thủy quận.
Mặt hắn lập tức vặn vẹo đáng sợ, tựa như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời: “Ha ha ha! Huyết Sát Các điên rồi sao? Đuổi giết ta vì một kẻ mạng tiện như vậy?”
“Còn nữa, Huyết Sát Các các người giết ít người hay sao? Đặc biệt là sát thủ các người! Lại còn bày ra dáng vẻ đạo mạo cho lão tử xem à?”
Mặt Lục Vật Thành ngày càng rúm ró.
Mặt nạ cười nghe xong thì cười đáp: “Hình như ngươi hiểu lầm rồi. Ý của ta là tại địa bàn của Huyết Sát Các, chưa được Huyết Sát Các cho phép đã ra tay giết người thì dù là ai cũng đều cần chịu sự trừng phạt của Huyết Sát Các!”
“Không nói vô nghĩa nữa, ta nên tiễn ngươi đi rồi.”
Bàn tay của mặt nạ cười chợt tăng lớn sức lực, mà mặt Lục Vật Thành ngày càng xanh mét.
“Ta chính là đệ tử chân truyền của Bách Lý Tông, ngươi giết ta chính là đắc tội toàn...”
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Lục Vật Thành bị vặn gãy cổ, chết không nhắm mắt.
Mặt nạ cười tùy tay ném Lục Vật Thành ra bụi cỏ bên cạnh.
“Đã xử lý con rệp chướng mắt, đi thôi.” Hắn nhìn sang Thiên Diện Hồ.
“Vâng.”