Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 161: Bảo thuật đáng sợ. (2)

Chương 161: Bảo thuật đáng sợ. (2)


“Đúng… một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, trong hình ảnh mà vị tiền bối này dùng ba nét vẽ vàng tạo thành, rõ ràng có lý lẽ chư thiên, trên trời dưới đất, ai có thể hóa giải chứ?”
Từ Hàng Thánh Chủ cũng ngạc nhiên, bà ta mê muội trong đại đạo chân ý mênh mông của tự phù khủng khiếp kia một lúc lâu, không thể tự kiềm chế được!
“Mỗi một nét vẽ màu vàng, đều giống như một vết kiếm tuyệt thế cắt đứt vạn cổ… Trời, nếu có thể giác ngộ, e rằng có thể lập tức trở thành Tiên Nhân!”
Độc Cô Trầm Lục càng thất thần hơn, hoàn toàn thất thần!
Nhất thời, cả thế lực lớn của Huyền Thiên Giới, trên có các đại thánh chủ, chí tôn, dưới có thiên tài các tông, giờ đây cũng bị đề mục này làm cho chấn động.
Cùng với lúc chấn động, thì bọn họ suy nghĩ khổ cực!
“Cái này khó quá rồi, với chúng ta mà nói e là cả đời cũng không giải được…”
Thánh nữ Từ Hàng Khổng Ngọc Khiết, lên tiếng một cách phức tạp.
“Haizz, thứ đề cập trong đề này quả thật quá phức tạp, e là chỉ có Chân Phật đích thân đến mới có thể nhìn thấu được…”
Sắc mặt Thanh Trần khó coi!
Độc Cô Ngọc Thanh thì nắm chặt trường kiếm trong tay.

Lúc này, toàn bộ đám người tinh nhuệ nhất, mạnh mẽ nhất của cả Huyền Thiên Giới đều bị đề mục này làm khó!
Thời gian trôi nhanh.
Thoáng chốc đã ba ngày ba đêm trôi qua!
Trong ba ngày ba đêm, không ai giải được.
Rất nhiều người nhanh chóng cảm thấy tuyệt vọng.
“Aizz, cả đời này của ta, sợ là không có tiên duyên như vậy, ta vẫn nên rời khỏi thôi…”
“Khó quá… đề này với chúng ta đúng là quá khó rồi!”
“Không cách nào giải được, trừ phi lý giải được áo nghĩa đại đạo rõ ràng, nếu không ngay cả bề ngoài của đề này cũng không tìm được!”
Mọi người lần lượt lên tiếng, liên tục có người rời khỏi.
Nhưng cũng có vài người, dù không cách nào tìm được đáp án của đề, nhưng đã cảm nhận được gì đó từ trong từng tự phù màu vàng, lập tức ngồi xếp bằng lại giác ngộ!
Một tháng sau.
Bên ngoài sơn thôn nhỏ chỉ còn lại mấy chục người!
“Mặc dù không có duyên bái kiến tiền bối, nhưng từ trong tự phù màu vàng đã tìm được một góc của đại đạo, đời này cũng vui vẻ thanh thản rồi!”
Không Minh Thánh Sư đã ngồi xếp bằng hơn một tháng, lúc này đột nhiên trừng mắt, trong con mắt già nua đầy niềm vui, lão chắp hai tay quỳ lễ với sơn thôn nhỏ!
Bái xong lão ta mới đứng dậy, nói: “Thanh Trần, chúng ta đi thôi.”
Nhưng Thanh Trần lại lắc đầu, nói: “Sư tôn, con cảm nhận được linh hồn của Phật Tâm ở đây, cho dù không thể bái tiền bối này làm sư, con cũng muốn làm một nông phu, làm ruộng canh tác bên ngoài sơn thôn này, mong được lĩnh ngộ Phật lý!”
Trong mắt hắn vô cùng kiên định!
Không Minh Thánh Sư gật đầu, nói: “Cũng được!”
Nói xong, lão ta tự mình rời đi.
“Từ Hàng Từ Hàng, chúng sinh sững sờ!”
Lúc này Từ Hàng Thánh Chủ cũng lên tiếng, bà ta thầm suy nghĩ hơn một tháng, phát hiện đã hiểu thêm một bước đối với đại đạo Từ Hàng, thậm chí bà ta cảm thấy có hy vọng với tiên đạo rồi.
Bà ta cũng hành lễ với sơn thôn nhỏ, sau đó dẫn Khổng Ngọc Khiết rời đi.
“Vị tiền bối này dù ở trên tiên vực, chắc hẳn cũng là tồn tại đáng sợ vô tận của tạo hóa, thật sự không biết, tại sao lại xuất hiện ở Huyền Thiên Giới của chúng ta…”
Độc Cô Trầm Lục mở mắt, ánh sáng trong mắt lóe lên, hai tay lão chắp lại, cúi khạp người với sơn thôn nhỏ.
Lão quay đầu phát hiện con trai mình nhắm chặt hai mắt, kiếm khí trên người lại vô cùng tản loạn!
“Haizz, ép con giác ngộ đại đạo vô thượng này quả thật là làm khó con rồi.”
Độc Cô Trầm Lục thở dài một tiếng, hai tay đặt trên người Độc Cô Ngọc Thanh, truyền linh lực vào.
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh mới tỉnh lại, nôn một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Đi thôi, con đã bị nội thương rồi.” Độc Cô Trầm Lục lên tiếng.
Nhưng Độc Cô Ngọc Thanh lại lắc đầu, cắn răng: “Không, con không đi.”
“Con nhất định phải giác ngộ lần nữa, dù là chết con cũng phải theo đuổi đạo chí cường của vị tiền bối này!”
Vốn Độc Cô Trầm Lục muốn nói gì đó, nhưng bỗng cảm thấy, có kiếm tâm bền bỉ chưa chắc không phải chuyện tốt.
“Được, vậy con cứ ở lại.”
“Có điều, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Độc Cô Trầm Lục cũng xoay người rời đi.
Các đại thánh chủ lần lượt rời khỏi!
Thoáng cái, bên ngoài sơn thôn nhỏ đã không còn lai mấy người.
Sân nhỏ trong thôn.
“Sư tôn, đề đó quả thật quá khó, quá khủng khiếp, đến hơn một ngàn người, nhưng không một ai giải được!”
“Bây giờ gần như đã đi hết rồi.”
Sắc mặt Nam Phương phức tạp, lên tiếng.
Nàng nhìn thấy những nhân vật lớn nổi danh của Huyền Thiên Giới, như Không Minh Thánh Sư, Độc Cô Trầm Lục, đều khô tâm suy nghĩ đều không giải được.
Lý Phàm nghe vậy thì không khỏi có chút vui mừng.
May mà mình đã ra một cái đề, nếu không thì những tên ngay cả góc trong hình tam giác với kiểu kiến thức toán cấp hai cũng không biết, nhận làm đồ đề chẳng phải loạn lên sao…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất