Chương 182: Thập đại Huyền Tiên. (1)
Ở một ngọn núi nhỏ, một đôi tình lữ cảm nhận được ngày tận thế đã đến, nam tu bỗng nhiên đưa nữ tu ra khỏi ngọn núi, còn bản thân thì lập tức bị chìm ngập xuống…
Con người!
Tu giả!
Đối mặt với tai nạn của cả Huyền Thiên Giới đều hóa thành những con kiến nhỏ, không chịu nổi một kích.
…
Biển sương mù huyền hoàng.
Lúc này là một mảnh lộn xộn.
Vô số khí huyền hoàng đều bốc hơi, giống như một biển rộng khô khốc, chỉ còn lại một hồ nước nhỏ bé, một rễ cây khổng lồ cổ xưa lộ ra giữa biển sương mù huyền hoàng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết rách của nó.
Vốn là Cây Thế Giới có sức sống mãnh liệt, khí thế hào hùng, vậy mà bây giờ lại ủ rũ khô héo, rất nhiều cành cây trật tự bị gãy, gốc cây cũng bị rạn nứt.
Ở biên giới biển sương mù huyền hoàng, một đám Chân Tiên đang cười sung sướng.
“Ha ha ha, năng lượng của Cây Thế Giới này đã gần như bị tiêu hao hết rồi, biển sương mù huyền hoàng cũng sắp biến mất.”
“Hôm nay Thiên Hồn Tông thực sự đã giúp chúng ta một đại ân. Bây giờ đoạt lấy cái cây này như lấy đồ ở trong túi…”
“Thủ lĩnh, chúng ta ra tay đi!”
Tất cả mọi người đều sốt ruột lên tiếng.
Đã dây dưa ở một giới này lâu như vậy, thậm chí còn hao tổn ba tên đồng bọn, rốt cuộc hôm nay cũng nhìn thấy được ánh mặt trời rồi.
Biển sương mù huyền hoàng gần như đã khô cạn hết, lấy Cây Thế Giới sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng Vu Trầm Băng cũng chỉ cười lạnh lùng một tiếng rồi nói:
“Ha ha ha, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể động vào được, tránh việc đám người thành Thánh Vân đến hạ giới phát hiện ra chúng ta, phá hủy chuyện lớn của Tiên Quân, như vậy cũng không tốt…”
…
Nam Vực.
Bầu trời!
Sau khi mất đi sự duy trì của dây chuyền trật tự, khe nứt ở bên trên bức tường kết giới liên tục mở rộng, khí tức tiên giới thô bạo không ngừng tràn vào bên trong…
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện từ bên trong khe nứt của bức tường kết giới.
Vượt giới mà đến!
Đó là một nam nhân trung niên, hắn ta xuất hiện ở trên bầu trời của khu vực này, đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn khắp thiên hạ.
Khí chất vô cùng kiêu ngạo!
“Huyền Thiên Giới bao che ma tộc, còn dám can đảm ngăn cản tông môn ta vượt giới, kể từ hôm nay, một giới này sẽ hoàn toàn biến mất.”
Hắn ta lạnh lùng lên tiếng, sát ý đáng sợ theo giọng nói của hắn ta truyền khắp bát hoang.
Chấn động toàn bộ Huyền Thiên Giới!
Khí thế kinh khủng ngút trời, trong lúc nhất thời, thiên hạ hoảng sợ!
“Cái gì… Cường giả Tiên Vực đến, muốn Huyền Thiên Giới hoàn toàn biến mất?”
“Không… Ý người này, chẳng lẽ chúng ta cũng phải chết hay sao…”
“Không có khả năng, ta không muốn chết, ta không muốn chết… Ai điên rồi lại ngăn cản bọn họ? Ai hại chúng ta bị Tiên Nhân giận chó đánh mèo?”
Tu giả kêu rên trong tuyệt vọng!
Đối mặt với cường giả đến từ Tiên Vực, căn bản tu giả và tông môn của Huyền Thiên Giới không có bất cứ hy vọng phản kháng nào cả.
“Huyền Thiên Giới thực sự có rất nhiều tai nạn, e rằng lúc này thật sự phải diệt thế rồi…”
Không Minh Tự, Không Minh Thánh Sư thở dài một tiếng, khoác áo cà sa, nói: “Chúng sinh khó khăn, e rằng hôm nay chúng ta phải đi Tây Thiên gặp Phật Tổ rồi…”
Phía sau lão ta, sắc mặt của rất nhiều tăng nhân đều bình tĩnh, hoặc là bi thương…
“Vốn muốn dốc hết sức để đánh một trận, thế nhưng rõ ràng người đến đây còn ở trên cả Chân Tiên…”
Độc Cô Gia, Độc Cô Trầm Lục nắm chặt thiết kiếm ở trong tay, cuối cùng lại phải buông ra.
Hắn ta thở dài một tiếng, thân làm một kiếm đạo chí tôn bất khuất cả một đời, thế nhưng bây giờ hắn ta cảm thấy vô cùng bất lực.
Cảnh giới như rãnh trời, thật sự không có một tia hy vọng.
“So với hai vị Chân Tiên xuất hiện ở nơi này trước kia thì còn kinh khủng hơn…”
Thánh Địa Thái Diễn, Linh Siêu Chí Tôn cầm thanh chuẩn tiên khí ở trong tay, vô cùng cay đắng, cười thảm nói: “Phía trên Chân Tiên là cảnh giới gì? CHúng ta cũng chưa từng nghe nói đến… Ha ha ha, chiến thế nào, chiến thế nào đây?”
Trên mặt của Nguyên Dương Chí Tôn cũng tràn đầy sự tuyệt vọng, nhưng lão ta quay đầu nhìn về một phương hướng, lẩm bẩm nói: “Lúc đối phương vượt giới, Huyền Thiên Giới có người ra tay ngăn cản, có tư cách ra tay cũng chỉ có Lý tiền bối đúng không? Là lão nhân gia người ra tay hay sao?”
“Ngay cả lão nhân gia người cũng không ngăn cản được, thất bại rồi hay sao?”
Trong mắt của lão ta lóe lên tia sáng cuối cùng, nhưng bây giờ cũng biến mất.
…
Nam Vực tuyệt vọng.
Sơn thôn nhỏ.
Thiên hạ dị biến, thiên tai hàng thế.
Nhưng có một vùng đất lại giống như một tổ chim yên tĩnh dưới bão dông.
Lúc này, ở trong sơn thôn.
Ma tu Minh Thiên Bắc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lúc này nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung dữ.
Hắn ta nắm chặt tay, ma khí ở trong người lưu chuyển.
“… Thiên Hồn Tông!”
Hắn ta đã chuẩn bị để đánh một trận.