Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 184: Toàn diệt.

Chương 184: Toàn diệt.


Nếu như bị lộ ra một cái, nếu như bị người của Tiên Giới phát hiện ra nàng đang ẩn náu ở đây, e rằng sẽ có rất nhiều phiền phức, đến lúc đó, kẻ thù tìm đến cửa, cho dù Cửu Đại Ma Soái đến đây để hộ vệ cũng không thể chống đỡ được những kẻ thù kinh khủng này…
Mà lúc này, ngay cả Nam Phong cũng dừng đánh đàn, trên mặt của nàng vô cùng chấn động, mới vừa lúc nãy, linh lực của nàng bay về phía trời cao, rõ ràng đã cảm nhận được nàng với Cây Thế Giới của một giới này kết hợp cùng nhau đối kháng với người của Tiên Giới đang vượt giới đến đây, thế nhưng căn bản không chống đỡ nổi.
Người trên Tiên Giới thực sự quá mạnh mẽ rồi.
Lúc này Lý Phàm cũng không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hắn cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều thời tiết tồi tệ rồi, sấm chớp, mưa bão, dông tố… Nhưng kỳ lạ như ngày hôm nay thì thực sự là lần đầu tiên.
Kỳ quái.
Hắn nhìn lướt qua, phát hiện các đệ tử lại có chút sợ hãi.
Dù kỳ quái thế nào thì cũng chỉ là thời tiết mà thôi. Có gì mà phải sợ chứ?
Hắn đơn giản nói: “Nam Phong, đánh khúc đàn này cho các sư đệ sư muội của ngươi can đảm hơn một chút.”
Hắn lấy ra một khúc nhạc phổ cổ xưa đưa cho Nam Phong.
Nam Phong cầm lấy khúc nhạc phổ, chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng tràn đầy kinh hãi.
“Trời ơi!”
Nàng lẩm bẩm nói: “Đây là khúc nhạc gì… Không ngờ từng âm phù một lại mang sát ý kinh khủng, ẩn chứa lực lượng sát phạt không thể nói nên lời…”
Nàng vô ý thức quay đầu nhìn về phía Lý Phàm, chẳng lẽ ý của sư phụ là để cho nàng… Sử dụng khúc nhạc này để giết chết Huyền Tiên?
Lý Phàm nhìn nàng mỉm cười nói: “Khúc nhạc này hơi khó một chút, nhưng đoạn ngắn bắt đầu cũng tương đối đơn giản, ngươi vẫn có thể thử được.”
“Những khúc nhạc trước đây của ngươi vẫn có khuynh hướng nhẹ nhàng, nhưng cần phải hiểu rằng, tiếng đàn có nước chảy róc rách trên cầu nhỏ, có gió xuân ấm áp nhưng cũng có tư thế hào hùng, có năm mươi dây có thể thay đổi nhạc điệu…”
Nghe vậy, Nam Phong lập tức gật đầu, lúc này nàng nhắm mắt lại.
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Cảm nhận được sự huyền bí của khúc nhạc phổ này.
Tay nàng chạm vào dây đàn.
Tiếng đàn vang lên…
Giờ phút này, khí tức của nàng đột nhiên thay đổi.
Không còn là gió xuân, không còn nhẹ nhàng nhã nhặn nữa.
Tiếng đàn giống như sắt đá va chạm, giống như trường kiếm xuất vỏ.
Trong nháy mắt, một luồng sát ý chảy qua từng người đệ tử ở đây.
Chỉ trong một cái nháy mắt này, sự sợ hãi ở trong lòng của bọn họ lại đột biến mất.
Dường như mỗi người đều cảm nhận được một loại dũng khí chua từng có, một loại tự tin vô địch.
Âm phù thứ hai vang lên.
Âm phù thứ ba vang lên.
Thứ tư…
Thứ năm!
Một chiến khúc hùng hồn tung bay dưới tay của Nam Phong.
Sát phạt!
Sát phạt!
Sát phạt!
Lúc này, sát phạt trở thành tư tưởng duy nhất của khúc nhạc này.
Dường như âm phù hóa thành một cái trường thương kinh khủng, một cái thần kiếm sương hàn, một cung tên sắc nhọn…
Vượt qua sông dài, bay thẳng lên trời cao.
“Ầm!”
Âm phù chiến khúc đâm thẳng lên bầu trời.
Ngênh đón cơn lốc kinh khủng vô biên kia.
“Oanh…”
Chiến khúc như đao nhọn xé rách bầu trời.
Vô số tiên khí phô thiên cái địa ở trên không trung đều trực tiếp nổ tung, biến mất.
Cơn lúc kinh khủng gần như đã diệt thế cứ biến mất như vậy.
Ở bên trên bầu trời.
Lúc này, mười vị Huyền Tiên giống như chúa tể trời xanh, tận mắt nhìn xuống mặt đất bao la của Huyền Tiên Giới cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Phù!
“Khí tức gì vậy? Nhân vật gì? Tại sao lại có thể… Có cảm giác khiến cho người ta phải sợ hãi?”
“Sóng âm thật là mạnh… Khiến cho Huyền Tiên phải run sợ, ma tu kia không đơn giản.”
Vài người ngưng trọng lên tiếng.
Huyền Tiên vừa mới ra tay cũng giận tím mặt.
“Ai dám ngăn ta, muốn chết?”
Hắn phun ra nuốt vào tiên linh khí, bước ra một bước, đạp xuống một cước, không trung lập tức chấn động kịch liệt, từng sóng tiên linh khí kinh khủng bao phủ lấy tiếng đàn kia.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt.
Chiến khúc ngút trời kéo đến, không thể đỡ nổi được, chém hết tất cả mọi chướng ngại vật.
Như đao như kiếm, dường như có một thanh trường thương sắc bén trực tiếp chém nát Huyền Tiên.
Sắc mặt của Huyền Tiên ra tay kia lập tức trắng bệch, bỗng nhiên lùi mấy bước, không ngờ khóe miệng lại có thể chảy ra một ngụm máu tiên.
Trong mắt của hắn ta tràn đầy sự sợ hãi.
Bản thân lại có thể bị thương?
“Hít!”
Mọi người lại hít vào một hơi khí lạnh.
“Ra tay, không thể khinh thường.”
“Bắt lại.”
“Đồng thời ra tay.”
Trong nháy mắt, trong mười vị Huyền Tiên thì có đến khoảng chừng ba người liên thủ, phong tỏa âm phù này.
Ba người dẫn phát một đại thủ ấn tiên đạo kinh khủng bay về phía âm phù chiến khúc kia.
Lúc này chiến khúc không thể đỡ được chợt xoay vòng, không có cách nào đột phá được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất