Chương 187: Đế Tôn Phá Trận Khúc. (2)
Không Minh Tự.
“Các đồ nhi không nên mải mê tắm mưa! Mau, mau mang tượng Phật này ra ngoài, chúng ta có thể mượn cơ hội này để cung cấp nuôi dưỡng ra rất nhiều Kim Thân cấp Tiên Nhân…”
Không Minh Thánh Sư kích động hoa tay múa chân, phúc duyên lần này thực sự quá lớn, quá hiếm có.
“Thánh Sư, trận mưa này thật tốt quá, ta tin tưởng cho dù có thương thế như Thanh Trần cũng chắc chắn sẽ thay đổi.”
Một vị lão tăng nhìn Không Minh Thánh Sư, tràn đầy ao ước.
Không Minh Thánh Sư cũng lắc đầu liên tục, nói: “Quả thực trận mưa mày chính là một cơ duyên lớn đối với chúng ta… Nhưng bây giờ đối với Thanh Trần thì cũng không tính là gì nữa rồi.”
“Hắn đi theo bên người của vị tiền bối kia… Nhất định sẽ thành Phật.”
Trong lời nói của lão ta tràn đầy sự cảm thán.
Nghe vậy, lão tăng vừa mới lên tiếng cùng với tất cả mọi người đều giật mình.
…
“Không ngừng tắm rửa mưa máu, ở bên trong mưa máu có rất nhiều tiên đạo, ngộ kiếm.”
Độc Cô Gia, trên người Độc Cô Trầm Lục đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn ta hết sức kích động, dẫn theo toàn bộ đệ tử của Độc Cô Gia ra dầm mưa, mượn cơ hội này để cảm ngộ…
“Ngọc Thanh, ao ước của hơn chín trăm thế hệ Độc Cô Gia đã rơi ở trên người của ngươi, ngươi không nên phụ mong muốn của vi phụ, nhất định phải đi theo bên người của vị tiền bối kia, học tập cho giỏi…”
Đồng thời, Độc Cô Trầm Lục cũng nhìn về hướng của dãy núi Thương Ly, trong mắt tràn đầy cảm thán!
…
Đây chính là một món quà lớn dành tặng cho tất cả chúng sinh.
Toàn bộ Huyền Thiên Giới đều trở nên sức sống bừng bừng bởi vì cơn mưa máu của mười tên Huyền Tiên.
…
Mà giờ phút này,
Sơn thôn nhỏ.
Mưa máu tung bay khắp nơi, thế nhưng ở phía trên bầu trời của sơn thôn nhỏ lại vẫn trong trẻo như trước, không hề có một giọt mưa.
“Đã chết, đều chết hết… Thật tốt quá, thật tốt quá!”
Minh Thiên Bắc run rẩy, hắn ta xoay người, bỗng nhiên quỳ về phía tiểu viện của Lý Phàm.
Rốt cuộc vị kia là nhân vật như thế nào, không hổ danh có thể khiến cho Ma Quân phải gọi hai chữ tiền bối, thật đáng sợ, thật đáng sợ…
Sau khi quỳ xuống lễ bái, hắn ta vội vàng chạy ra khỏi sơn thôn nhỏ, giang hai cánh tay ra, cắn nuốt mưa máu Huyền Tiên.
“Trời, cho dù đối với Huyền Tiên thì đây cũng là một cơn mưa máu đại bổ, không ngờ không hề có một giọt nào có thể đi vào bên trong sơn thôn nhỏ… Chẳng lẽ có ý rằng mấy thứ này đều chỉ là rác rưởi đối với sơn thôn nhỏ mà thôi…”
Vừa cắn nuốt tiên linh khí Huyền Tiên, vẻ mặt của hắn ta vô cùng phức tạp nhìn về phía sơn thôn nhỏ, trong lúc nhất thời, hắn ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ao ước với những thôn dân sinh sống ở đây…
…
Trong tiểu viện.
Khúc đàn đã xong.
Nam Phong thở dài một hơi, lúc này, khí chất cả người của nàng bỗng nhiên có thêm một chút khí khái hào hùng.
Trước đây nàng dịu dàng như nước.
Mà bây giờ lại giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, ở trong sự lạnh nhạt lại mang theo một loại khí chất vô địch mơ hồ.
Lúc này các đệ tử ở xung quanh đều giật mình.
Ngây ra như phỗng.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy mười tên Huyền Tiên ở bên trên bầu trời bị giết chết như vậy, nhưng vẫn gần như không thể tin tưởng được chuyện này do vị sư tỷ ở bên cạnh của bọn họ tự mình ra tay…
Lúc này đôi mắt xinh đẹp của Tử Lăng đã mở to, nhìn Nam Phong, không thể tưởng tượng nổi nói: “Sư tỷ… Đột phá đến cảnh giới Huyền Tiên?”
Nghe vậy, mọi người cũng đều cảm thấy chấn kinh đến mức chết lặng, thực sự vô cùng rung động…
Trước đây Nam Phong vẫn chỉ là Tiên Nhân…
Từ cảnh giới Tiên Nhân đến cảnh giới Huyền Tiên cũng có cửu trọng thiên.
Nhưng mà hôm nay, chỉ một khúc đàn mà Nam Phong đã trực tiếp vượt qua được cửu trọng thiên, trực tiếp thành Huyền Tiên…
Thật là đáng sợ.
Thật là đáng sợ.
Tất cả mọi người thực sự cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.
Mà lúc này, ngay cả Tâm Ninh cũng chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút dại ra.
Một khúc có thể giết chết Huyền Tiên…
Mà đáng sợ hơn là, từ đầu đến cuối vị đại ca ca này cũng chỉ gõ bàn đá mà thôi.
Hắn không hề làm gì cả nhưng đã bồi dưỡng nên được một vị Huyền Tiên, một vị Huyền Tiên vô địch…
Nàng đột nhiên cảm giác được, bản thân nên… Nên ôm cái bắp đùi thật tốt!
Mà Nam Phong cũng đứng dậy, cúi đầu một cái thật sâu, nói: “Cảm tạ sư phụ chỉ điểm.”
“Đệ tử đã tiến thêm một bước nữa.”
Lý Phàm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời trong trẻo, nói: “Không cần phải nói cảm ơn, ngươi còn phải luyện tập bài hát này nhiều lần nữa.”
Mặc dù ngộ tính của Nam Phong cũng coi như không tệ lắm, nhưng lúc này cũng chỉ mới chạm đến da lông của khúc đàn này mà thôi, chỉ là một chút của đoạn thứ nhất mà thôi…
Còn kém rất nhiều.
Nam Phong cũng cúi đầu thật sâu, nàng hiểu rất rõ sự đáng sợ của khúc nhạc này, vô địch, huyền ảo.