Chương 213: Một bông hoa một thế giới.
Cái gì mới gọi là trồng trọt? Đây mới thực sự là trồng trọt.
Ở trong mắt của mọi người thì đây chỉ là một kỹ thuật nho nhỏ, thế nhưng ở trong tay của Lý tiền bối lại có thể từ một thứ tầm thường hóa thành một thứ thần kỳ, tùy tiện trồng một thân cây lại có thể biến thành uy thế siêu việt vô thượng như thế…
“Ta đã tìm được con đường mới rồi, trồng trọt cũng có thể trồng ra được đạo vô địch, trồng ra kỹ thuật sát phạt khiến cho chư thiên tinh thần phải run rẩy.”
Hắn nắm chặt tay.
Mà lúc này Cung Nhã cũng vô ý thức lùi về sau hai bước, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy chấn động, bộ ngực cao ngút cũng phập phồng.
Nàng nhìn về phía Lý Phàm, đôi mắt tràn đầy sự kính nể.
Ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không có cách nào đối mặt với dòng chảy diệt thế kinh khủng như này, nếu như để cho nàng úng phó, e rằng dốc hết toàn lực cũng phải liều lĩnh tổn thương nguyên khí nặng nề…
Nhưng hắn chỉ tiện tay tưới nước cho Cây Thế Giới mà thôi…
Cái gì gọi là lật tay tạo mây, úp tay thành mưa.
Chính là đây!
Ánh mắt của nàng trở nên phức tạp, đây chính là uy thế vô thượng của người đúng đầu vùng đất cấm kỵ hay sao?
Lúc này đôi mắt to tròn của Tâm Ninh cũng tỏa sáng lấp lánh: “Một cái lá cây có thể trấn thế… Ta vừa mới nhìn thấy rõ ràng, trong chớp mắt khi hắn vuốt khẽ cái lá xanh, Cây Thế Giới đã nhận được một cơ duyên vô thượng cực kỳ to lớn… E rằng cái Cây Thế Giới này sẽ trưởng thành đến mức làm cho Bất Diệt cũng phải run rẩy.”
Nàng lẩm bẩm, trong lòng càng kiên định hơn.
Nhất định ở kiếp này dù có chết nàng cũng phải ôm chặt cái đùi của Lý Phàm.
Mà Lý Phàm quay đầu nhìn thấy vẻ mặt chấn động của tất cả mọi người, trong lòng cũng thoáng cảm thấy đắc ý.
Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, hắn đã chăm chỉ học tập trồng trọt các loại.
“Một bông hoa một thế giới, một lá một bồ đề.”
Lý Phàm mỉm cười nói: “Sinh mệnh không ổn định, nhưng mỗi một khắc, mỗi một vẻ đẹp đều là vĩnh hằng, lúc tâm trạng của các vị không ổn định, nếu như có thể nhìn thấy một vẻ đẹp nhỏ bé ở bên cạnh thì cũng có thể nhìn thấy được một cái thế giới khác.”
Lúc nãy mấy người này đều đã bị hù dọa thành cái dạng gì rồi, hắn cũng chỉ muốn nhắc nhở bọn họ, làm người thì không thể suy nghĩ quá nhiều, nên làm gì thì làm.
Ngược lại nếu như thế giới bị hủy diệt thì bản thân cũng không thể làm gì được, vậy còn lo lắng mù quáng cái gì nữa?
Nhưng sau khi nghe lời của hắn, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều rơi vào trong trầm tư.
“Dường như ở trong lời của Lý tiền bối ẩm chứa âm thanh của đại đạo luân hồi, ẩn chứa lý lẽ…”
Không Minh Thánh Sư lẩm bẩm.
“Một câu nói hay, một bông hoa một thế giới, một lá một bồ đề, đối với người như Lý tiền bối, cơn lốc diệt thế cũng không khác gì một bụi cỏ ở ven đường mà thôi…”
Độc Cô Trầm Lục thở dài.
“Cảnh giới thật cao thâm, cảnh giới thật cao thâm…. Đây chính là phong thái của người đứng đầu vùng đất cấm kỵ hay sao?”
Cung Nhã lẩm bẩm, trong một cái chớp mắt này, ánh mắt nàng nhìn về phía Lý Phàm tràn đầy kính phục.
“Một bông hoa một thế giới, một lá một bồ đề… Tất cả những sự vật dù nhỏ bé đến đâu cũng chứa đựng những vẻ đẹp vĩnh hằng…”
Ở bên cạnh, Thanh Trần nhắm mắt suy nghĩ, trong thoáng chốc khí tức biến đổi.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.
“Đây là… Đột phá?”
“Cảnh giới Huyền Tiên?”
“Lý tiền bối chỉ tiện tay đã có thể tạo thành một Cây Thế Giới vô địch, nói mấy lời cũng có thể tạo thành Huyền Tiên… Đây là cơ duyên lớn.”
Mọi người ao ước cảm thán.
Mà Thanh Trần cũng mở mắt, ánh mắt của hắn vô cùng sáng tỏ.
Hắn nhìn về phía Lý Phàm, bỗng nhiên cúi đầu một cái thật sâu, nói: “Cảm tạ sư phụ truyền đạo.”
Nhưng trong lòng của hắn lại đang cảm thán: “Quả nhiên mỗi một lời nói, mỗi một cử động của vị Cự Phật chân chính đều thể hiện thiền lý chí cao.”
Nếu như Lý Phàm không nói ra mấy câu đó, e rằng phải rất lâu nữa hắn mới có thể bước vào cảnh giới Huyền Tiên được.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên phức tạp.
Lúc này.
Loại áp lực và cảm giác khủng hoảng đến từ cơn lốc diệt thế đã hoàn toàn biến mất, bọn hắn đều khôi phục bình thường.
Lý Phàm nhìn về phía bầu trời ở bên ngoài, trời quang mây tạnh, vô cùng tốt.
“Lại là một lần thời tiết kỳ quái.”
Lý Phàm mỉm cười nói: “Đến đây Cung Nhã, đổi một bình trà, chiêu đãi mọi người.”
Hắn có hơi vui vẻ.
Cung Nhã nghe vậy liền vội vàng gật đầu nói: “Vâng… Tiền bối.”
Nàng đi pha trà, không lâu sau liền bưng nước trà quay trở lại.
“Mời các vị dùng trà.”
Nàng dâng trà cho mấy người Độc Cô Trầm Lục.
“Ồ?”
Nhưng dường như Độc Cô Trầm Lục cảm nhận được cái gì, bỗng nhiên có chút khủng hoảng, ngây người nhìn Cung Nhã nói: “Lý tiền bối mới thu tỳ nữ? Rõ ràng người này chính là một cường giả kinh khủng vô biên…”