Chương 318: Ta mong rằng muội có thể giữ vững lòng mình
Lý Phàm cũng mỉm cười nói: “Đến đây, ta dạy cho muội một bài thơ mới.”
Hắn nhấc bút viết thoăn thoắt ở trên tờ giấy lớn, nhanh chóng viết ra một bài thơ.
“Giảo định thanh sơn bất phóng tùng
Lập căn nguyên tại phá nham trung
Thiên ma vạn kích hoàn kiên kình
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong.”
(Tạm dịch:
Bám chặt núi xanh chẳng buông rời
Gốc mọc bền vững nơi vách xa
Ngàn đập muôn va vẫn cứng chắc
Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.
Bài thơ này của nhà thơ đời Thanh Trịnh Bản Kiều, khuyến khích mọi người nên sống với thái độ tích cực, kiên định.)
Tâm Ninh học theo Lý Phàm, đọc xong bài thơ này, trong đôi mắt to tròn của nàng lộ ra một tia sáng kỳ lạ.
Bài thơ này không giống với những bài thơ trước đây mà Lý Phàm từng dạy dỗ nàng.
Trước đây, Lý Phàm đều dạy cho nàng rất nhiều câu thơ trong trẻo, vui vẻ đầy ý nghĩa, được dùng để tu tâm dưỡng tính.
Nhưng bài thơ lần này lại có một loại cảm giác sôi nổi.
“Tâm Ninh, muội có biết vì sao ta lại dạy muội bài thơ này hay không?”
Lý Phàm hỏi.
Tâm Ninh lắc đầu nói: “Tâm Ninh không biết.”
Lý Phàm nhẹ nhàng vuốt ve an ủi mái tóc của nàng, nói:
“Ta mong rằng muội có thể giữ vững lòng mình.”
“Nhân sinh mà, cuối cùng cũng phải gặp các loại cản trở, các loại đau khổ, sẽ thấy được các loại hiểm ác đáng sợ và thâm độc, nhưng cuối cùng vẫn phải kiên trì tinh thần gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, một khí chất vững vàng không bị mê hoặc.”
“Như gốc cây cắm rễ trong đất đá ở trên núi, vĩnh viễn không bao giờ nói bại.”
Hắn lo lắng, bởi vì trải qua lòng người hiểm ác đáng sợ mà Tâm Ninh sẽ mất đi nội tâm thuần túy.
Dù sao, ở sâu bên trong cánh cửa hào môn, lại bị tỷ muội hãm hại, trôi dạt khắp nơi dến sơn thôn nhỏ này…
Dưới tình huống như thế này, cho dù vốn là một đứa trẻ tốt cũng rất dễ dàng bị vặn vẹo.
Lý Phàm muốn thông qua bài thơ này để khiến cho nàng giữ vững một tấm lòng kiên định và hiền lành.
Nghe vậy, trong đôi mắt to tròn của Tâm Ninh cũng nhất thời lộ ra một tia sáng lĩnh ngộ.
“Thiên ma vạn kích hoàn kiên kình
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong…”
“Xuất ứ nê nhi bất nhiễm
Trạc thanh sóng gợn mà không yêu.”
Nàng lẩm bẩm, dường như đã hiểu ra điều gì…
“Đại ca ca dạy cho ta học thơ, là muốn để cho ta… Vứt bở ma tính ở trên người hay sao?”
Giờ phút này, dường như nàng đã hiểu ra những điều Lý Phàm dụng tâm lương khổ trong khoảng thời gian này.
“Cho nên đến bây giờ hắn mới nói cho ta biết đạo lý này, là vì lo lắng sau khi ta dung hợp những nguyên hồn khác sẽ bị lạc mất bản thân, biến thành những quái vật âm tàn hung ác?”
Nàng nghĩ như vậy, trong lòng cũng lập tức cảnh giác, đúng vậy, hấp thu những nguyên hồn mới có thể những nguyên hồn này sẽ rất dễ dàng ảnh hưởng đến bản thân nàng.
“Ta muốn luyện hóa các nàng, tuyệt đối sẽ không để cho tâm trí của ta bị các nàng ảnh hưởng được.”
Nàng hạ quyết tâm.
“Cung Nhã cô nương, đã làm xong mọi chuyện.”
Lúc này, ở bên ngoài tiểu viện bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.
Là Kinh Diệt.
Nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của Cung Nhã nhất thời lộ ra vẻ khẩn trương và mong chờ.
Kinh Diệt quay trở về bẩm báo, có nghĩa là… Những con cá kia đã mắc câu rồi.
Tâm Ninh cũng lộ ra vẻ mỉm cười, nàng nói với Lý Phàm.
“Đại ca ca, sáng sớm nay đại ca ca đã giúp muội giải quyết chuyện của tiểu muội, nhân dịp này muội cũng gọi bảy tiểu muội khác đến, muội đi ra ngoài giải quyết hết các nàng, sau đó muội sẽ quay trở lại được không?”
Sau khi cắn nuốt một cái nguyên hồn, thực lực của nàng đại tiến, có thể dễ dàng đối phó với những nguyên hồn khác, hơn nữa còn có hai Ma Soái làm trợ thủ, cho nên nàng không có ý định dựa dẫm vào Lý Phàm nữa.
Dù sao tiền bối bậc này, nếu như vẫn phiền phức hắn, hắn cũng sẽ chán ghét.
Nghe vậy Lý Phàm cũng ngơ ngác một chút.
Tâm Ninh còn có bảy tiểu muội?
Có nghĩa là Tâm Ninh vốn có chín tỷ muội?
Cái này cũng… Có thể sinh ra được sao?
Không hổ là một gia tộc lớn.
Tâm trạng của hắn hơi phức tạp, nhưng cũng không nói gì nhiều, dù sao cũng chỉ có giải quyết rõ ràng mới là tốt nhất.
“Có thể, nếu như cần giúp đỡ thì chỉ cần gọi là được.”
Lý Phàm lên tiếng.
“Cảm ơn đại ca ca.”
Tâm Ninh vui vẻ nói lời cảm ơn, sau đó đi ra ngoài cổng sân với Cung Nhã.
Đi ra khỏi Vô Nhị Nhàn Đình, Kinh Diệt vô cùng cung kính đứng ở bên ngoài, nói:
“Khởi bẩm Ma Quân, đã có liên tục năm đạo nguyên hồn đến.”
Năm đạo.
“Đi, đi ra đón tiếp các nàng thôi.”
Tâm Ninh dẫn hai người đi ra khỏi sơn thôn, mới vừa ra khỏi cổng thôn, Tâm Ninh bỗng nhiên khẽ vươn tay, một đạo nguyên hồn không có ý thức tự chủ bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
“Đây là… Ma Quân có thể tùy ý lấy nguyên hồn ra?”
Cung Nhã ngạc nhiên lên tiếng.