Chương 320: Tất cả Ma Soái tập hợp
“Hì hì, thế nào, ngươi đã nhìn ra được đây chính là cái bẫy của ta hay sao?”
Lúc này, ở trong sơn thôn nhỏ, một giọng nói vang lên.
Tâm Ninh dẫn theo sáu Ma Soái đi ra.
Nhìn thấy đám người Kinh Diệt, Đơn Minh, Cung Nhã đều ở sau lưng của nàng, con ngươi Huyết Qua co rút lại.
Có nghĩa là… Đối phương đã cắt nuốt sáu đạo nguyên hồn?
Thật là đáng sợ.
“Ngươi…”
Hắn ta vô ý thức muốn xoay người rời đi.
Hắn ta chính là người mạnh nhất ở bên trong Cửu Đại Ma Soái, nhưng đối mặt với sáu Ma Soái cùng cấp bậc cũng không có bất kỳ phần thắng nào cả.
Hơn nữa, lúc này rõ ràng dáng vẻ của Tâm Ninh đã ngạo ngễ ngút trời rồi.
“Huyết Qua, không phải ngươi đang muốn chạy trốn chứ?”
Tâm Ninh mỉm cười nói:
“Ngươi là thủ hạ Ma Soái mạnh nhất của ta, như vậy đi, ta đánh với ngươi một trận, nếu như ngươi thắng, ta sẽ để cho nguyên hồn mà ngươi hầu hạ cắn nuốt ta, nếu như ngươi thua, ngươi phải dâng nàng ra.”
“Làm sao?”
Huyết Qua vốn có ý rút lui, lúc này nghe vậy cũng bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
“Có thật không?”
Cung Nhã cũng vội vàng nói:
“Ma Quân không thể, lúc này chúng ta đang có lợi thế, không thể nào đơn giản cho hắn ta cơ hội như thế…”
Tâm Ninh vẫy vẫy tay nói:
“Các ngươi đều lui ra đi.”
Trong lòng Cung Nhã tràn đầy lo lắng, thế nhưng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, lui ra.
Huyết Qua cũng buông tiểu cô nương ở trong ngực xuống, nói:
“Ma Quân, xin ngài chờ một chút.”
Nói xong hắn ta cầm huyết giáo sắc bén tiến lên, nhìn chằm chằm Tâm Ninh nói:
“Đây là do ngươi tự tìm lấy.”
Nói xong, hắn ta múa giáo, huyết khí ngất trời, vô cùng kinh khủng, đâm thẳng đến, giống như một dòng sông máu cuồn cuộn đang lao đến.
Ma Soái Đệ Nhất ra tay, lúc này những khu vực ở xung quanh cũng gần như sụp đổ, uy thế vô cùng kinh khủng.
“Thật mạnh. Những năm gần đây Huyết Qua lại đột phá rồi.”
“E rằng hắn ta đã mò đến ngưỡng cửa Bất Diệt kia rồi.”
“Ma Quân vừa mới dung hợp vài đạo nguyên hồn, còn chưa có vững chắc, sao có thể là đối thủ của hắn ta được?”
Đám người Đơn Minh, Kinh Diệt lo lắng.
Nhưng cho đến giờ phút này, Tâm Ninh vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ.
Vô số huyết khí cuồn cuộn ầm ầm kéo đến, sát khí khắp bầu trời, nàng cũng bỗng nhiên vươn tay, đồng thời đọc lên một bài thơ:
“Tường giác sổ chi mai
Lăng hàn độc tự khai
Dao tri bất thị tuyết
Vi hữu ám hương lai.”
Theo bài thơ này, cả người của nàng bỗng nhiên tràn ngập một loại hơi thở vô cùng không minh chí cực, đến mức huyết khí kinh khủng này lại không có cách nào có thể xâm nhiễm được nàng.
Giờ phút này, nàng căn bản không phải là một Ma Quân kinh khủng, mà giống như một Cửu Thiên Thần Nữ.
Vô cùng phiêu dật, không minh không gì sánh được, siêu phàm thoát tục.
Nàng đẩy ra vô số huyết khí, xuất hiện ở trước người Huyết Qua, nhẹ nhàng chỉ một cái.
Trên ngón tay nhỏ bé của nàng, hoa mai thần dị tách ra.
Hoa mai nhất trán, nhưng trong nháy mắt này, ngàn vạn tầng huyết khí tan hết, vô số đạo sát khí biến mất.
Một đóa hoa mai lặng yên rơi vào trên mũi thương của Huyết Qua.
Lúc này, giáo ở trong tay của Huyết Qua càng run rẩy hơn, một lực lượng không thể chống cự lại truyền từ giáo vào trong người của hắn ta, khiến máu tươi ở trong miệng của hắn ta chảy đầm đìa.
Trong nháy mắt, con ngươi của Huyết Qua co rút lại, kinh hô một tiếng, cả người cũng bay ngược ra.
Thình thịch!
Huyết Qua đập ầm ầm ở trên mặt đất, bụi mù văng tung tóe khắp nơi, tạo thành một cái hố to ở bên trên mặt đất.
Huyết Qua thất bại.
Lúc này, tất cả Ma Soái ở đây đều nhìn bóng lưng của Tâm Ninh, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Bài thơ kia… Cái loại ý vị này…
Bọn họ khiếp sợ đến cực điểm.
Lúc này tất cả Ma Soái ở đây đều phải giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng ở trước mắt này.
Huyết Qua… Lại không chịu nổi một kích như thế?
Tâm Ninh chỉ mới ra tay, hắn ta đã thua…
“Ma Quân… Thật là đáng sợ, thực lực như thế, gần như đã sắp ngang hàng với năm xưa rồi…”
Đơn Minh lẩm bẩm.
“Một kích vừa rồi của Huyết Qua đã mơ hồ chạm đến cánh cửa Bất Diệt, e rằng sáu người chúng ta đồng tâm hiệp lực mới có thể tiếp được… Nhưng Ma Quân cũng chỉ nhẹ nhàng như thế.”
Tên Ma Soái cao to như sắt thép lên tiếng, hắn ta tên là Thiết Sơn, lúc này trên mặt cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Lúc nãy, ta lại có thể cảm giác được Ma Quân giống như là một thần nữ thoát tục thánh khiết như Thanh Trần, một bài thơ lại có thể có lực đạo mạnh như thế… Đây chính là nguyên nhân Lý tiền bối dạy Ma Quân học thơ mỗi ngày hay sao…”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Cung Nhã tràn đầy sợ hãi, bình thường nàng cũng không hề cảm nhận được điểm đáng sợ ở trong bài thơ của Lý Phàm.
Thậm chí nàng còn lo lắng nếu như Tâm Ninh tiếp tục đi theo Lý Phàm học thơ, không tu luyện gì sẽ dẫn đến việc tu vi bị đình trệ, không có cách nào cạnh tranh với các nguyên hồn khác được.