Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 322: Nhặt ve chai cũng có thể nhặt ra một mảnh bầu trời

Chương 322: Nhặt ve chai cũng có thể nhặt ra một mảnh bầu trời


Những người khác cũng lên tiếng.
Nhưng Tâm Ninh lại quay sang nhìn Minh Thiên Bắc, nói:
“Đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua ta chỉ cảm thấy bọn họ nhiều ma khí như vậy, e rằng đi vào trong sơn thôn sẽ chọc cho Lý tiền bối mất hứng.”
“Cho nên… Ta bảo ngươi chăm sóc bọn hắn… Có nghĩa là đi xin gì đó của những người trong thôn, bình thường chia cho bọn hắn một chút, đừng quá keo kiệt.”
Nghe vậy, Minh Thiên Bắc ngơ ngác một chút, nhưng lập tức hiểu ra được.
“Tuân mệnh.”
Lúc này hắn ta lên tiếng.
Mà đám người Huyết Qua đều cảm thấy kinh hãi.
Tình huống này là như thế nào?
Trong lời nói của Ma Quân lại có thể tuyên bố gọi một người khác là tiền bối?
Hơn nữa vì sợ người tiền bối kia mất hứng cho nên mới không để cho đám người bọn họ đi vào trong sơn thôn?
Điều này sao có thể.
Bọn họ đều giật mình.
Chỉ có một mình Kinh Diệt, lúc này ánh mắt phức tạp nghĩ đến trước đây đi vào bên trong tiểu viện kinh khủng vô biên kia, nghĩ đến những lời nói vô thượng không thể kháng cự được…
Tâm Ninh nhìn về phía đám người Huyết Qua nói:
“Đừng không phục, hôm nay Minh Thiên Bắc có thể ăn xin được một chút gì đó ở trong thôn cũng có thể hiếm lạ hơn rất nhiều so với những thứ mà các ngươi nhìn thấy ngày thường.”
“Không tin thì các ngươi hãy nhìn cái bát vỡ mà hắn ta ăn xin.”
Tâm Ninh lên tiếng.
Lúc này Minh Thiên Bắc giơ cái bát vỡ ở trong tay lên, để các Ma Soái được nhìn thấy.
“Cái… Cái bát vỡ này… Chuẩn Bất Diệt Khí?”
Đơn Minh lập tức thất kinh.
“Đáng sợ, một cái bát không trọn vẹn, thế nhưng phẩm cấp đã đạt được đến cấp Bất Diệt… Nếu như hoàn chỉnh thì sẽ đáng sợ đến mức nào?”
Thiết Sơn sợ hãi.
Con ngươi của Huyết Qua cũng lập tức co rút lại.
“Các vị Ma Soái, những đồ vật này ở trong sơn thôn… Rất thông thường.”
Minh Thiên Bắc yếu ớt lên tiếng:
“Đây chính là đồ bỏ đi mà các thôn dân không cần nữa, ta nhặt được ở bên đường…”
Đồ bỏ đi…
Nhặt được ở bên đường…
Nhất thời, một đám Ma Soái đều trợn tròn mắt.
Đồ bỏ đi mà các thôn dân không cần cũng có thể là một đồ vật chuẩn Thánh khí?
Đây là cái thôn gì?
“Các vị, đừng quên, ở đây… Có thể là một cấm địa.”
Lúc này, Đơn Minh chợt nhớ tới, giật mình một cái.
Sắc mặt của các Ma Soái nhất thời rùng mình.
Đúng vậy…
Rõ ràng khí tức của nơi này vô cùng kinh khủng, giống như một cấm địa.
Cho nên, thôn dân mà Minh Thiên Bắc nói…
Lẽ nào đều là người sống ở trong cấm địa?
“Như vậy thì có thể giải thích được… Thì ra Ma Quân đã nhận được sự che chở của người đứng đầu cấm địa.”
Thiết Sơn bừng tỉnh hiểu ra.
“Thì ra là thế…”
Huyết Qua cũng thì thào.
“Các vị, thực ra không thể đi vào cũng là một niềm hạnh phúc, trong thôn này thực sự rất đáng sợ…”
Kinh Diệt cũng nhịn không được lên tiếng, đi vào một lần, hắn ta đã biết rõ được sát khí ở bên trong đó.
Mọi người nghe thấy vậy đều trầm mặc hơn, hai mặt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Đơn Minh bỗng nhiên ho khan một tiếng nói:
“Khụ khụ… Cái kia, Thiên Bắc này, sau này ở trong thôn có đồ bỏ đi nào… Chú ý cho ta một chút, nhặt được một chút thì mang cho ta…”
Thiết Sơn càng nói: “Ta không chọn, ta muốn tất cả đồ bỏ đi ở trong thôn này…”
Mà ngay cả người luôn luôn bướng bỉnh như Huyết Qua, sau khi im lặng một lúc lâu cũng đều nhịn không được nói:
“Gặp phải trường thương, trường mâu bỏ đi… Mang cho ta.”
Minh Thiên Bắc nghe vậy, vẻ mặt thực sự phức tạp đến cực điểm.
Bản thân hắn ta chỉ là một Ma vệ nho nhỏ, hôm nay lại có thể khiến cho nhiều Ma Soái như vậy phải khom lưng nhờ vả…
Đây thực sự là… Nhặt ve chai cũng có thể nhặt ra một mảnh bầu trời…
“Ta Minh Thiên Bắc… Từ nay về sau nhất định sẽ tăng ca làm việc, tất cả các đồ bỏ đi ở trong thôn… Ta đều sẽ lấy hết, nỗ lực vì một đội ngũ lớn mạnh của Ma Quân.”
Hắn ta âm thầm thề.

Mà giờ phút này.
Ở một nơi vô cùng sâu xa bên trong Hư Không Hải Vực.
Ở trong vùng hải vực này tràn đầy khí tức hỗn loạn và vặn vẹo.
Mỗi một thế giới cũng đều bị sương mù màu đen bao phủ.
Ở nơi này, giống như Tiên Vực quản lý một triệu hạ giới, thì ở nơi này giữa những thế giới đều tràn đầy ma khí ngập trời. Nơi này chính là những hạ giới mà Ma Vực sở hữu.
Nếu như có người có thể nhìn bao quát toàn bộ Hư Không Hải Vực, tất nhiên có thể nhìn thấy ở bên trong Hư Không Hải Vực vô tận có những hạ giới màu đen, được phân biệt rõ ràng với những hạ giới màu trắng rậm rạp, ở một mảnh đất thần bí nào đó, một phân thành hai, không giao hòa lẫn nhau.
Mà khu vực màu đen rộng lớn và phức tạp hơn nhiều so với khu vực màu trắng.
Màu đen như quả dưa, màu trắng như hạt đậu.
Thế giới màu trắng tạo thành khu vực, thậm chí có loại bị thế giới màu đen bao vây hoàn toàn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất