Chương 338: Tiền bối nói quá lời, nói quá lời!!!
Nếu để cho những người đứng đầu trong Tiên Vực biết, chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp hộc máu!
...
Lý Phàm thấy Giang Ly nhìn chằm chằm bàn cờ không ngừng, hơi cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao, cũng đã cũ thành như vậy, còn bị chém ra hai vết nứt...
Hắn nói:
"Khụ khụ, bàn cờ này là hơi keo kiệt một chút, nhưng cũng có thể dùng được, không cần để ý."
Nghe vậy, Giang Ly vội vàng phản ứng lại, nói:
“Tiền bối nói quá lời, nói quá lời!!!”
Keo kiệt??
Từ này, có thể dùng để hình dung chí bảo bậc này sao?
Nếu như lấy ra, Tiên Vực đều phải nhấc lên trời!
Nhưng, nhìn thấy hai vết nứt ở ven rìa bàn cờ, trong lòng hắn ta lại càng phức tạp!
Khí vật bậc này đã sớm có lực lượng vĩnh hằng, có thể nói là vật vĩnh hằng của Bất Diệt chân chính, mặc cho năm tháng trôi qua, sợ là đại đạo chém giết ầm ầm trong trời đất, cũng không có khả năng bị tổn thương.
Nhưng bị đao bổ củi chém ra hai vết nứt??
Vậy cái đao bổ củi kia là cấp bậc nào??
Hắn ta càng nghĩ, càng cảm thấy run rẩy.
"Ngươi là khách, xin cầm cờ đen."
Lý Phàm mở miệng.
“Tuân lệnh!”
Giang Ly lúc này từ trong hộp cờ, cầm lấy một quân cờ đen.
Khi hắn cầm quân cờ lên, mọi người chung quanh đều chấn động!
"Khí thế thật cường đại, một quân cờ này, giống như một thế giới..."
“Có sức mạnh vô cùng to lớn, tùy tiện ném ra một quân, chỉ sợ chư thiên vạn giới đều không thể thừa nhận nổi trọng lượng!
"Thật là đáng sợ..."
Đám người Nam Phong đều giật mình!
Bọn hắn ngày thường nhìn Lý Phàm chơi cờ một mình, tiện tay mà làm, tùy ý thoải mái mà đến.
Hiện tại mới hiểu được, trong quân cờ này, thế mà ẩn chứa lực lượng khủng bố như thế.
Mà Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng, cũng là trong nháy mắt đôi mắt đẹp hiện vẻ kinh hãi.
"Loại hơi thở này... So với quân cờ trong tay Trần Huyền Bắc kia... Còn đáng sợ hơn nữa!”
Hỏa Linh Nhi chấn động.
“Lý tiền bối thật sự không có gì không thông, mỗi một quân cờ của hắn, đều là chí bảo vô thượng..."
Trong mắt Mộ Thiên Ngưng cũng tràn đầy sùng bái!
Nhưng Lý Phàm lại hồn nhiên chưa phát hiện, tiện tay cầm lên một quân cờ trắng rồi hạ xuống!
Khi Giang Ly cầm quân cờ lên, mọi người rõ ràng cảm nhận được đạo tắc khủng bố khiến cho thế giới run rẩy, khí thế làm cho người ta run rẩy.
Thế nhưng khi Lý Phàm hạ cờ, lại đẹp ý như nước chảy mây trôi, tựa như ở trong tay hắn, chỉ là quân cờ bình thường nhất, không có chút khí thế nào tán loạn!
Tự nhiên, tùy ý!
Mọi người càng hoảng hốt một trận!
"Trách không được chúng ta ngày thường không cách nào phát hiện ra bí ẩn trong đó, sư tôn cử trọng nhược khinh(*), những quân cờ khủng bố này, đối với hắn mà nói, so với một hạt cát cũng không có gì khác nhau..."
((*)Cử trọng nhược khinh “ 举重若轻 ”: Ý chỉ người có tài lực siêu việt, việc nặng nề cực nhọc nhưng giải quyết một cách dễ dàng.)
Long Tử Hiên lẩm bẩm.
"Nghe đồn, Phật lớn ra tay, có thể nâng chư thiên vạn giới lên một chưởng, quả nhiên là như thế... Lực của Phật lớn, có thể nâng được trời đất!”
Thanh Trần kích động, trong mắt hắn tựa như đang tồn tại!
“Nhất cử nhất động của sư tôn, thì ra là đại đạo chí cao vô thượng, ngày thường, chúng ta vẫn hiểu quá ít, quá nông cạn!"
Nam Phong cũng lẩm bẩm.
Hai bên liên tiếp hạ cờ!
Giang Ly lúc đầu ngưng trọng, nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm nhận được một loại dễ chịu thoải mái và thích ý trước nay chưa từng có.
Hắn rõ ràng cảm giác, chính mình đang đi đi dạo trong một thế giới tràn đầy quy tắc.
Giống như linh hồn có đôi cánh, tự do tự tại tùy ý thoải mái!
Hắn vô thức ở giữa, bản thân tùy ý, tận tình thể hiện!
Hắn chỉ cảm thấy nhẹ nhàng vui sướng tràn trề, giống như đang cưỡi ngựa chạy như bay, giống như đang phi thiên độn địa...
Vẻ mặt của hắn mừng như điên, đã hoàn toàn quên mình!
Mà đệ tử chung quanh, nhìn một màn này, đều khiếp sợ không thôi.
“Hắn thế mà có thể hạ cờ với sư tôn lâu như vậy?”
Độc Cô Ngọc Thanh giật mình nhìn Giang Ly.
Hắn đã từng thấy qua kỳ nghệ của sư tôn!
Tiện tay là có thể chỉ bảo ra Bất Diệt!
Giang Ly này cho dù có thiên phú dị bẩm, làm sao có thể là đối thủ của sư tôn đây?
Không thể nào.
"Không... Sư tôn đang dẫn dắt hắn... Ngươi không cảm nhận được, hơi thở của hắn đang biến hóa sao? Hắn đâu phải chơi cờ, rõ ràng là đang ngộ đạo!”
Tử Lăng lại mở miệng, từng câu từng chữ phá vỡ huyền bí trong đó!
Nàng đối với đạo vận biến hóa mẫn cảm nhất, cho nên nhận thấy được.
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt đều phức tạp.
Thì ra là như vậy...
Sư tôn quả nhiên tiện tay, đều chỉ điểm!
Mà Cung Nhã, giờ phút này cũng tràn đầy khiếp sợ, lẩm bẩm đến đó:
“Người này thật sự có duyên, có thể được chủ nhân ban cho cơ duyên lớn bậc này!”
Nàng vô cùng hiểu rõ, cơ duyên này đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào…