Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 350: Không cho phép dọa người, từ nay về sau ngươi sẽ đi theo hắn

Chương 350: Không cho phép dọa người, từ nay về sau ngươi sẽ đi theo hắn


Tâm Ninh ngưng trọng.
Thiên Cẩu.
Nghe vậy đám người Nam Phong đều chấn kinh.
Sư phụ quá nghịch thiên rồi.
Tuỳ tiện dẫn ra một con chó nhỏ cũng đều có cấp bậc nghịch thiên.
Có địa vị lớn.
Mà Ngô Đại Đức nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ.
Mặc dù nhìn qua con chó này có cảm giác là lạ nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con chó mà thôi.
“Sư phụ yên tâm, ta có thể, trước kia ta còn nuôi dưỡng cả sư chó tạp huyết hung mãnh.”
Hắn xung phong nhận việc.
Giang Ly thấy thế thì cũng im lặng.
Người sư đệ này của hắn, tâm cũng quá lớn rồi.
Hắn hoàn toàn không biết bản thân đang đứng trước cái gì cả.
Lúc này Ngô Đại Đức đi lên phía trước, muốn dắt xích chó.
Nhưng lúc này ánh mắt của con chó đen kia lại lộ ra một tia sáng hung ác, bỗng nhiên sủa lên một tiếng.
“Gâu.”
Nghe được một tiếng sủa này, Ngô Đại Đức bỗng nhiên bị dọa đến mức đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
“Cái này… Cái này…”
Hắn hoảng sợ nhìn con chó đen nhỏ này.
Lúc nãy, rõ ràng hắn cảm thấy con chó đen nhỏ này giống như một cự thú hồng hoang đang nhìn chằm chằm hắn, sắp thôn phệ hắn rồi.
Cái này sao có thể?
Lý Phàm nhìn thấy Ngô Đại Đức như thế, không khỏi âm thầm lắc đầu, bản thân hắn thu một cái đồ đệ, không ngờ ngay cả một con chó nhỏ ngoan ngoãn như thế mà cũng sợ hãi.
“Không cho phép dọa người, từ nay về sau ngươi sẽ đi theo hắn.”
Lý Phàm nói một câu với con chó đen.
Nghe vậy trong ánh mắt của con chó đen lập tức lộ ra vẻ tội nghiệp tủi thân.
Nó nhẹ nhàng liếm lấy chân của Lý Phàm, dường như vô cùng không tình nguyện.
Nhưng Lý Phàm lại bước lên, đưa dây xích cho Ngô Đại Đức.
Ngô Đại Đức vô ý thức cầm lấy, thế nhưng tay lại có chút run rẩy.
DCM, rốt cuộc hắn đang nắm một con hung thú yêu nghiệt gì đây?
“Con có nhỏ này mới đến đây, vẫn còn chưa quen thuộc với sân nhỏ này. Ngươi hãy giữ lấy nó.”
Lý Phàm nhàn nhạt lên tiếng.
Ngô Đại Đức nói: “Vâng sư phụ.”
Sau đó hắn xoa mồ hôi ở trên trán, dắt cho đi lại trong sân nhỏ.
Sau khi rời khỏi Lý Phàm, trong mắt của con chó đen nhỏ kia lập tức lộ ra một vẻ khinh thường, dường như đang rất khinh thường đối với người đang lôi kéo nó.
Nó ngẩng đầu lên cao, dường như đang dò xét lãnh địa.
Bỗng nhiên mới đi được mấy bước.
“Ẳng ẳng ăng.”
Con chó đen nhỏ bỗng nhiên kêu lớn, trong tiếng kêu rõ ràng mang theo sự sợ hãi kinh khủng.
Toàn bộ lông mao ở trên người của nó dựng đứng lên, nhìn chằm chằm vào một đàn gà ở phía trước, không dám đi lên phía trước một bước.
Một con gà ở bên trong đàn gà đang thản nhiên liếc mắt nhìn nó.
“Ẳng ẳng ẳng…|”
Lúc này con chó đen nhỏ lập tức cúi xuống, nó đang bày tỏ sự thần phục.
Ngô Đại Đức thấy vậy liền cảm thấy vui vẻ.
“Ồ con chó con coi thường người khác này, thì ra ngươi lại sợ gà mái.”
Lúc này Ngô Đại Đức mới chạy đến một nơi khác, hỏi Lý Phàm muốn một bát ngô, vung cho những con gà kia.
Những con gà kia đều chạy đến, ăn những hạt ngô vàng rực.
“Ẳng ẳng…”|
Chó đen nhỏ nức nở, gần như đã sắp phát run.
Ngô Đại Đức vui vẻ.
“Về sau còn dám sủa ta, ta sẽ dẫn ngươi qua đây, để cho ngươi cảm nhận được sự tuyệt vọng của nhân sinh.”
Hắn cười ha ha.
Còn bên cạnh, Lục Nhượng đang trồng cỏ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thán nói:
“Có thể nghĩ ra kế sách này, dùng Phượng Hoàng để dọa chó… Thật sự là nhân tài, thật con mẹ nó nhân tài.”
Rất nhanh, thời gian cơm tối đã đến.
Tử Lăng và Nam Phong mang đồ ăn ra.
“Cái này… Đều là thánh dược?”
Giang Ly trực tiếp trợn tròn mắt.
Chuyện này thực sự quá khó tin.
Phải biết rằng, cho dù là Kỳ Tiên Tông có thế lực của Tiên Vực theo hầu, ở bên trong tông môn cũng không có loại bảo vật như thế này.
Thành Vô Hối Tiên đã từng ban cho một chút bột phấn chuẩn thánh dược, toàn bộ Kỳ Tiên Tông đều vô cùng kích động, bây giờ vẫn còn cất giữ không nỡ mang ra sử dụng.
Thế nhưng ở nơi này…
Thánh dược lại được sử dụng để làm đồ ăn?
Tùy tiện ăn?
“Sư đệ vừa tới… Sẽ có chút chưa quen, nhưng ăn nhiều sẽ thành thói quen thôi.”
Nam Phong thân làm sư tỷ, mỉm cười nói.
Ngô Đại Đức cũng ngạc nhiên, đây là đãi ngộ gì?
“Ở bên trong này thực sự quá tốt.”
Hắn bắt đầu ăn điên cuồng.
“Ầm.”
Mới ăn được mấy miếng, tu vi của Ngô Đại Đức tăng lên vù vù.
Từ cảnh giới Động Hư Cảnh trực tiếp nhảy vọt lên đến Đại Thừa Cảnh.
Sau đó lại đột phá đến Hợp Thể Cảnh.
Trực tiếp đi vào cảnh giới Tôn Giả.
Mà ở dưới chân, con chó đen nhỏ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn cũng lập tức bị kích động, chạy đến bên chân của Lý Phàm, vẫy vẫy cái đuôi cầu xin sự thương xót.
“Meo!”
Nhưng mà vào lúc này, Tiểu Bạch ở trong ngực của Lý Phàm bỗng nhiên giơ móng vuốt lên, đập một trảo vào trên ót của con chó đen nhỏ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất