Chương 391: Cuộc chiến Bất Diệt
Sau khi cái bút đó xuất hiện, khí tức cực kỳ kinh khủng phát ra.
Mơ hồ đã vượt ra khỏi Bất Diệt.
Lúc này, mặc dù cả người Sâm La Tiên Quân đã bị thương nặng nhưng vẫn tự tin đến cực điểm.
Cây bút này chính là vũ khí Bất Diệt của hắn ta!
Hơn nữa, sư phụ của hắn ta, Bất Diệt Chi Vương đệ nhất cũng đã từng lấy được lông chim của Đọa Lạc Thiên Bằng, đúc lại cho hắn ta, cho nên có mang theo cả hơi thở của Bất Diệt Chi Vương.
Vũ khí đã vượt qua cả Bất Diệt.
Có thể giết chết Bất Diệt dễ như trở bàn tay!
“Ngươi rất mạnh mẽ, cũng khiến cho bổn quân rất bất ngờ.”
“Thế nhưng ở thế giới này không phải tất cả thiên tài đều có thể thuận lợi phát triển, không có bối cảnh, không có nhân vật lớn bảo vệ, ngươi… Vẫn chết như cũ!”
Sâm La Tiên Quân uy nghiêm lên tiếng, nói từng câu từng chữ:
“Buộc ta phải sử dụng Sâm La Phán Mệnh Bút do sư phụ tự tay luyện thành… Ngươi, chắc chắn hôm nay phải chết.”
Giống như đang tuyên án.
Hắn ta cầm chiếc bút đó, muốn ra tay!
“Từ từ.”
Lúc này, Tâm Ninh bỗng nhiên lên tiếng nói: “Cho cái cơ hội.”
“Hử?”
Sâm La Tiên Quân dừng một chút, cười lạnh lùng nói: “Cho ngươi cơ hội gì?”
“Cho một… Cơ hội chạy trốn!”
Tâm Ninh vừa nói xong, cơ thể của nàng trực tiếp biến mất ở bên trong Hư Không Hải Vực.
Nàng bay nhanh về phía Thiên Giới.
Sâm La Tiên Quân thấy thế, trong nháy mắt nổi giận.
Hắn ta bị Tâm Ninh trêu chọc.
“Ta phải giết ngươi.”
Hắn ta hét lên, rống giận rung động chư thiên, lập tức đuổi theo.
Tâm Ninh trực tiếp chạy trốn.
Bởi vì nàng hiểu rất rõ chiếc bút kia có dính hơi thở của Bất Diệt Chi Vương, vô cùng đáng sợ.
Mà nàng còn mơ hồ đoán được, e rằng người mà Sâm La Tiên Quân gọi là sư phụ…
Đang ẩn nấp ở bên trong bóng tối…
Nàng mới chứng đạo Bất Diệt, lại vừa phải trải qua một cuộc chiến Bất Diệt, động tĩnh như thế này không thể nào lại không kinh động đến Tiên Vực được.
Nhưng mà cho đến bây giờ Tiên Vực vẫn không hề có một chút động tĩnh nào cả.
Như vậy chỉ có một khả năng.
Có một nhân vật cực kỳ đáng sợ đang che đậy tất cả những chuyện xảy ra ở bên trong Hư Không Hải Vực này, khiến cho Tiên Vực không thể dò xét ra được.
Tồn tại như thế này…
Chỉ có Bất Diệt Chi Vương!
Mặc dù Tâm Ninh tự tin, thế nhưng nàng không ngu ngốc, cũng không cho rằng bản thân đã mạnh mẽ đến mức độ có thể chống lại Bất Diệt Chi Vương được.
Đối với Bất Diệt Chi Vương mà nói, Bất Diệt Giả chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
Cho nên lúc này nàng quả quyết xoay người.
Nàng nhanh chóng chạy trốn.
Chỉ một thoáng chốc, bóng dáng của nàng đã xuất hiện ở bên trong Thiên Giới.
Nàng trực tiếp đi vào trong Nam Vực.
Dãy núi Thương Ly!
Nàng rơi xuống phía trước sơn thôn nhỏ.
“Ồ… Không phải nha đầu Tâm Ninh hay sao? Sao lại thở hổn hển như vậy? Làm sao thế?”
Ở cổng thôn, Triệu nhị đại gia đang nằm phơi nắng, nhìn thấy Tâm Ninh vội vàng chạy từ bên ngoài về, khó hiểu hỏi.
“Nhị đại gia… Có người xấu đuổi theo con.”
Tâm Ninh lên tiếng.
Triệu nhị đại gia nghe thấy, lập tức đứng dậy từ trên ghế bành, trừng mắt nói:
“Ai dám tới thôn của chúng ta làm loạn? Nha đầu, con mau đi tìm tiểu Lý, để ta chặn người xấu lại.”
“Cảm ơn Nhị đại gia.”
Tâm Ninh trực tiếp chạy nhanh vào bên trong sơn thôn nhỏ.
Sau khi nàng vừa mới rời khỏi không lâu, một nam tử cầm theo cái bút Sâm La màu đen đã xuất hiện ở ngoài thôn.
Sâm La Tiên Quân, hắn ta đã đuổi đến.
Nhưng vừa mới đặt chân xuống dưới đất, Sâm La Tiên Quân đã biến sắc.
Hắn ta nhìn về phía sơn thôn nhỏ ở phía trước.
Cả người đều chấn động.
“Nơi này… Là địa phương nào?”
Hắn ta chấn kinh.
Không ngờ sơn thôn nhỏ ở trước mặt này lại có đại đạo vô tận quấn quanh, lực lượng cấm kỵ kinh khủng, vô cùng rắc rối phức tạp.
Nguy hiểm, sâu không lường được.
Đó là cảm giác duy nhất của hắn ta.
Cảm giác này… Chỉ xuất hiện khi đối mặt với một số cấm khu Hoang Cổ ở trên Tiên Vực mà thôi.
“Không có khả năng, làm sao nơi này lại có thể xuất hiện cấm địa? Bên trong hạ giới chỉ có ba Thiên Giới lớn mới có cấm địa, mà đa số cũng chỉ là cấm địa do những Bất Diệt Giả đột phá Hồng Mông thất bại tạo thành…”
Hắn ta lẩm bẩm.
Nhưng mà hơi thở như sóng trào cuồn cuộn của cấm địa kia lại khiến cho hắn ta có một loại cảm giác vô cùng lo sợ.
Nhưng mà vào lúc này, ở cổng thôn xuất hiện một lão già có mái tóc trắng xóa, ông ấy đang trừng mắt nhìn Sâm La Tiên Quân nói:
“Ngươi đến nơi này để làm gì?’
Nghe được tiếng quát hỏi này, con ngươi của Sâm La Tiên Quân co rút lại!
Tình huống này là như thế nào? Nơi này… Còn có người sống?
Người của cấm địa?
Giờ phút này, trong lòng của hắn ta đã lập tức nâng độ nguy hiểm của nơi này lên một cấp độ nữa.