Chương 398: Là nó… Là nó… Thật sự chính là nó
Dù sao hắn đang khống chế Vô Cực Chiến Kiếm ở trong tay, đó chính là kiếm mà Tiên Vương đã từng sử dụng, căn bản hắn không thể nào phát huy được một phần vạn tác dụng của nó.
“Để cho ta đến.”
Lúc này Giang Ly cắn răng bước lên.
Hắn giơ bàn cờ ở trong tay ra, ngăn cản ở trên đỉnh đầu của mình, nghênh đón sát ý khủng bố của sông dài nhân quả và sông dài thời gian.
Cũng trong một cái chớp mắt này.
Vạn đạo sát ý của Bất Diệt Chi Vương đột nhiên rơi vào trên một vết bụi bẩn của bàn cờ.
Mỗi một đạo sát ý đều có thể giết chết vạn giới, tiêu diệt toàn bộ sinh linh, thế nhưng lúc này, vạn đạo sát ý rơi xuống lại giống như một con trâu rơi xuống biển.
Vết bụi bẩn trên bàn cờ kia, hai đường trắng đen đan xen với nhau, dường như đang diễn hóa thành một thế giới vô biên vô tận.
Có khả năng tiếp nhận tất cả mọi thứ.
Trong chốc lát, gió yên biển lặng.
Toàn bộ sát ý của một vị Bất Diệt Chi Vương đều biến mất.
Mà bàn cờ kia vẫn vương bụi bẩn như trước.
Không nhúc nhích tí nào cả.
Giờ phút này, Tâm Tinh, Độc Cô Ngọc Thanh và Giang Ly cũng đều hoàn toàn chấn kinh.
Đã xảy ra chuyện gì…
Mà ở bên ngoài cổng thôn.
Bất Diệt Chi Vương nhìn vào cái bàn cờ kia, con ngươi cũng lập tức co rút lại.
Giờ phút này, thân là một Bất Diệt Chi Vương, không ngờ cơ thể của lão ta lại đang run lên nhè nhẹ.
Lão ta xúc động.
Lão ta hưng phấn.
Ở bên trong đôi mắt già nua của lão ta không ngờ lại lộ ra một tia sáng nóng bỏng không gì sánh được.
“Là nó… Là nó… Thật sự chính là nó.”
Lão ta lẩm bẩm, vô ý thức bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào cái bàn cờ dính đầy bụi bẩn kia, giống như nhìn vào bảo bối quan trọng nhất của lão ta vậy.
“Vô Giới Kỳ Bàn… Còn gọi là Hắc Bạch Kỳ Bàn… Ha ha ha, là nó, ta tìm được, ta tìm được.”
Lão ta gần như có hơi điên cuồng!
Cho dù ở bên trong Tiên Vương thì bàn cờ này cũng là bảo bối vô giá.
Thậm chí còn có người nói rằng, e rằng người có Vô Giới Kỳ Bàn sẽ có thể tiến cao hơn một bước.
Bởi vì Vô Giới Kỳ Bàn đại diện cho một Tiên Vương truyền kỳ, nghe nói hắn ta đã đạt đến một cái cảnh giới gần như vô hạn khó có thể đến được…
Vì cái bàn cờ này mà thậm chí còn có thể dẫn đến mấy chục vạn năm đại chiến giữa Ma Vực và Tiên Vực.
…
Mà giờ phút này,
Bàn cờ,
Đang ở ngay trước mắt của lão ta!
Bất Diệt Chi Vương hoàn toàn kích động!
Lão ta bước đến gần hơn, tham lam đang thúc đẩy lão ta.
“Ngươi lão bất tử này, thật to gan, dám đến thôn của chúng ta gây rối hay sao?”
Lúc này, Triệu nhị đại gia đã quá tức giận, mặc dù ông không biết lúc nãy mấy người Tâm Ninh đang làm cái gì, nhưng ông cũng nhìn ra được, lão già ở bên ngoài này không có ý tốt.
Ông bước ra một bước, nảy sinh suy nghĩ xấu xa, uy hiếp nói:
“Ta khuyên ngươi một câu, người đã gần đất xa trời rồi, đừng có mơ mộng hão huyền, bằng không ta sẽ chôn ngươi ở nôi này, ngươi có tin hay không?”
Bất Diệt Chi Vương đang đi đến gần, lúc này nghe được những lời ấy, bỗng nhiên giật mình một cái, hoảng sợ nhìn về phía Triệu nhị đại gia.
“Người này… Nhìn ra tay không còn sống lâu được nữa?”
“Hắn đang uy hiếp ta?”
Lão ta giật mình.
Phải biết rằng, cho dù là những tồn tại cấp bậc Bất Diệt Chi Vương khác cũng không có khả năng nhìn thấy những ám thương ở trong cơ thể của lão ta được.
Vì sao lão ta phải lo lắng thúc dục Sâm La Tiên Quân đột phá cảnh giới Bất Diệt Chi Vương?
Cũng bởi vì lão ta có ám thương ở trong cơ thể, không nắm chắc có thể một mình đối kháng với kiếp nạn lớn Đại Kiếp Bất Diệt sắp đến.
Cho nên lão ta mới cần Sâm La Tiên Quân đột phá đến cảnh giới Tiên Vương, trợ giúp bản thân.
Mà ở nơi này, một người bình thường của cấm địa lại có thể nhìn thấy thương thế của lão ta… Vô cùng đáng sợ!
Sau khi xuất hiện suy nghĩ này, lão ta lập tức cảnh giác hơn, tham lam và xúc động bị ép xuống.
Đồng thời lão ta cũng cảm nhận được một loại khí thế vô cùng khủng bố.
Dường như chỉ cần lão ta bước vào bên trong sơn thôn này thì sẽ gặp phải một chuyện không tốt lành nào đó…
Phía sau đầu của lão ta rịn ra từng tầng mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn chằm chằm vào sơn thôn ở trước mặt.
“Suýt chút nữa đã sai lầm rồi.”
Lão ta hít sâu một hơi, sơn thôn này cũng không phải là một nơi tốt lành gì cả.
“Thế nhân đều đang tìm kiếm nơi mai táng của Hắc Bạch Chi Vương, bây giờ xem ra không phải là nơi này hay sao?”
Lão ta nhìn bàn cờ ở trong tay của Giang Ly, suy đoán:
“Chắc chắn Hắc Bạch Chi Vương được mai táng ở bên trong sơn thôn nhỏ này.”
“Mặc dù tiểu nữ oa kia có thể tiên ma đồng tu, chắc chắn bởi vì đã chiếm được phúc duyên của Hắc Bạch Chi Vương, thậm chí còn có thể đã nhận được truyền thừa của Hắc Bạch Tiên Vương…”