Chương 400: Tiên Vương thảm nhất
Lão ta nói nhỏ một câu, sau đó lập tức biến mất trong chớp mắt.
…
Ở bên trong Thiên Giới.
Huyền Thiên Châu.
Trước sơn thôn nhỏ.
“Bất Diệt Chi Vương… Đi rồi hay sao?”
Độc Cô Ngọc Thanh có hơi phức tạp lên tiếng.
“Lão ta đi rồi…”
Tâm Ninh cũng hít sâu vào một hơi.
Quả nhiên, những sắp xếp của Lý tiền bối đều có thâm ý.
Căn bản không cần lão nhân gia người phải tự mình ra tay, chỉ cần để cho hai tên học trò tùy tiện mang hai đồ vật đi ra cũng có thể dọa cho một Bất Diệt Chi Vương phải sợ hãi bỏ chạy.
“Lý tiền bối không ra tay giết chết lão ta, ngược lại khiến cho lão ta nhìn thấy được Vô Cực Chiến Kiếm cùng với Vô Giới Kỳ Bàn, chắc chắn đó chính là một nước đi ở trong bàn cờ của Lý tiền bối…”
Nàng lẩm bẩm.
Càng nghĩ càng cảm thấy bàn cờ của Lý tiền bối thật sự đáng sợ.
Ngay cả Tiên Vương cũng chỉ là một quân cờ ở bên trong kế hoạch của hắn mà thôi.
“Sư phụ… Thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi…”
Vẻ mặt của Giang Ly cũng vô cùng phức tạp mà cảm thán.
Lúc này, hắn đã cảm thấy kính nể đến mức độ không thể nào hơn nữa đối với Lý Phàm.
“Tâm Ninh nha đầu, các ngươi trở về đi, yên tâm, sau này nếu như lão súc sinh không biết xấu hổ này lại đến, ta sẽ đuổi hắn ta ra ngoài.”
Lúc này Triệu nhị đại gia ở bên cạnh lên tiếng.
Những người xấu kia còn muốn xông vào bên trong sơn thôn, ông vẫn còn có hơi tức giận.
Nghe vậy, trái tim của ba người Tâm Ninh đều sụp đổ.
Tâm tư này của Triệu nhị đại gia…
Mở miệng liền gọi một nhân vật cấp bậc Tiên Vương là lão súc sinh…
Nếu như truyền đến Tiên Vực, e rằng các vị Tiên Vương ở bên trong Tiên Vực cũng đều muốn phun máu.
Quan trọng hơn là, mới lúc nãy Triệu nhị đại gia còn mắng một Bất Diệt Chi Vương phải sợ hãi bỏ chạy.
“Nhị đại gia, từ hôm nay trở đi, ông chính là thần tượng của con.”
Vẻ mặt của Độc Cô Ngọc Thanh phức tạp lên tiếng.
Nếu như một ngày nào đó, hắn cũng có thể mắng một vị Tiên Vương phải sợ hãi bỏ chạy, đỉnh cao nhân sinh của cả đời…
“Nhị đại gia, con pha trà cho ông…”
Giang Ly cũng vội vàng đi đến bên cạnh cái ghế bành nghỉ ngơi của Triệu nhị đại gia, pha trà cho ông.
Trong mắt của hắn, ông lão này thật sự giống như một thần chiến tích.
Triệu nhị đại gia nhận lấy chén nước trà của Giang Ly, cười ha ha, ngồi xuống rồi nói:
“Đám trẻ con, các ngươi tuổi còn nhỏ nên không biết, lúc còn trẻ còn có lưu manh du côn nào mà nhị đại gia ta chưa từng thấy qua? Yên tâm quay trở về đi, thôn này có ta đây.”
Tâm Ninh thực sự có hơi đồng tình với vị Bất Diệt Chi Vương kia rồi.
Địa vị này…
Thế nhưng lại chỉ cùng một cái cấp bậc với những lưu manh du côn mà thôi!
Nàng suy nghĩ, có lẽ đây chính là Tiên Vương thảm nhất từ trước đến nay rồi.
…
Mà giờ phút này.
Ở Thiên Giới.
Bên trong một chiến trường bừa bãi nào đó.
Trong nháy mắt, đám người Sâm Minh Tiên Tướng đang nằm sấp ở trên mặt đất cũng đều ngạc nhiên ngẩng đầu.
Một đoạn ký ức của bọn họ đã bị cắt đi rồi.
“Xảy ra chuyện gì? Vì sao chúng ta lại quỳ ở trên mặt đất?”
Sâm Minh Tiên Tướng nghi ngờ lên tiếng.
“Không biết… Chắc chắn chính là do tà thuật của những tên ma tộc này.”
La Hạo Tiên Tướng cũng nghi ngờ, thế nhưng lão ta lập tức chỉ vào một đám Ma Soái ở chiến trường đối diện.
Ở phía đối diện, đám người Huyết Qua cũng hoảng hốt, lúc này mới phản ứng kịp, trong đầu cũng suy nghĩ một chút.
“Vì sao chúng ta lại ở chỗ này?”
“Không biết…”
Đám người Cung Nhã, Huyết Qua đều nghi ngờ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy mười tám vị Tiên Tướng ở phía đối diện, ngay lập tức bọn họ cũng phản ứng kịp.
“Một đám cặn bã lại dám xâm chiếm Thiên Giới?”
Huyết Qua gầm lên, nói: “Giết!”
Bảy Ma Soái chủ động ra tay!
Trong nháy mắt, tình hình chiến đấu lại trở nên kịch liệt một lần nữa.
Núi lở đất mòn, Trường Giang và Hoàng Hà phải đảo dòng nước, tổng cộng hai mươi lăm vị Đại La Kim Tiên đang chiến dấu, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ sinh linh ở trên Thiên Giới.
Thế nhưng không có một người nào dám đến gần tra xét, chỉ có thể đứng nhìn ở phía xa.
Sát khí ngút trời!
Hai bên huyết chiến hơn một nghìn hiệp.
“Những tên Ma Soái này đều mạnh hơn, chúng ta không thể giữ lại.”
La Hạo Tiên Tướng cũng chiến đấu, càng cảm thấy kinh hãi, bởi vì chiến lực của đám người Cung Nhã, Huyết Qua lại có thể mạnh mẽ hơn so với phần lớn Tiên Tướng của bọn hắn.
Sâm Minh Tiên Tướng va chạm với Cung Nhã một cái, lùi lại vài chục bước, khóe miệng tràn ra máu tương, sắc mặt của lão ta âm trầm, bỗng nhiên lấy ra một cái bút ở trong ngực.
Đó chính là một cái bút màu đen!
“Có thể buộc ta phải dùng đến cây bút này, cũng coi như đó là vinh hạnh của các ngươi.
“Mọi chuyện nên kết thúc rồi.”