Chương 402: Đại nghiệp rác rưởi
Phía sau hắn ta, Đơn Minh, Thiết Sơn và các Ma Soái khác cũng lập tức xung phong tiến lên.
Chày gỗ, cái thìa, gáo nước… Khí thế ngút trời.
“Không…”
Đám người Sâm Minh Tiên Tướng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“Ầm.”
Một vị Tiên Tướng trực tiếp bị đánh cho nổ tung.
“Không.”
Một vị Tiên Tướng khác bị xiên phân đâm chết.
“Tha mạng…”
Một nữ Tiên Tướng quỳ xuống mặt đất cầu xin tha thứ, nhưng lại bị một cái chày đập tan thành sương máu.
Chiếc bút kia ở trong tay của Sâm Minh Tiên Tướng cũng trực tiếp bị phá hủy, bản thân lão ta cũng hét to một tiếng thảm thiết, bị xiên phân của Huyết Qua đóng đinh tại chỗ.
“Không… Tiên Quân… Vì sao không cứu chúng ta?”
Trước khi chết, Sâm Minh phát ra một tiếng kêu ai thán, dường như tràn đầy đau đớn và oán hận…
Máu tươi của lão ta đã chảy hết, lão ta đã chết…
Lúc này, ở bên trong toàn bộ chiến trường, chỉ còn có một mình Cung Nhã không hề cử động.
Nàng quan sát trận đồ sát này, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cái này… Đây đều là đội ngũ lớn mạnh bằng việc nhặt đồ bỏ đi.
Sau đó không lâu.
Trận đại chiến Tiên Ma này cũng kết thúc.
“Đi thôi, quay trở về phục mệnh Ma Quân.”
Cung Nhã lên tiếng.
Lúc này đám người mới rời đi.
Không lâu sau, bọn hắn đã xuất hiện ở Huyền Thiên Châu.
Bọn họ nhanh chóng đi đến dãy núi Thương Ly, ở bên ngoài sơn thôn nhỏ.
“Ma Soái, các ngài trở lại rồi.”
Mới vừa đáp xuống mặt đất, Minh Thiên Bắc đã chạy ra, vô cùng xúc động nói:
“Ma Quân bảo ta ở đây chờ các ngài.”
Huyết Qua nghe vậy không khỏi mỉm cười, nói:
“Ma Quân có mệnh lệnh gì?”
Minh Thiên Bắc liền nói ngay:
“ Ma Quân có nói, chắc chắn các vị Ma Soái đều bị cắt đứt một đoạn trí nhớ, cho nên để cho ta ở đây để nói cho các ngài biết những chuyện đã xảy ra lúc trước…”
Lúc này hắn ta nhanh chóng kể lại sự việc Ma Quân chứng đạo Bất Diệt, Sâm La Tiên Quân đột kích phát sinh trận chiến Bất Diệt Giả, Bất Diệt Chi Vương xuất hiện lại bị dọa phải hoảng sợ bỏ chạy.
Hắn ta vẫn luôn trốn ở bên trong sơn thôn nhỏ, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, hơn nữa còn được sơn thôn nhỏ bảo vệ cho nên trí nhớ cũng không hề bị cắt đi.
Thế nhưng sau khi nghe hắn ta nói xong, đám người Cung Nhã đều giật mình.
Trong mắt của bọn họ đều toát ra vẻ khí tin.
“Cái gì… Ma Quân… Trở về Bất Diệt?”
Huyết Qua vô cùng hoảng hốt.
“Sâm La Tiên Quân đột kích… Trách không được, trách không được chúng ta lại gặp Tiên Tướng của hắn ta, không ngờ cuối cùng lại bị Ma Quân giết chết chỉ còn lại nửa cơ thể… Đây mới thực sự nguyên nhân mà đám người Sâm Mịnh bị chúng ta đồ sát nhưng Sâm La Tiên Quân hoàn toàn không có phản ứng, bởi vì hắn ta đã xong đời rồi…”
Đơn Minh lẩm bẩm.
“Bất Diệt Chi Vương cũng đã xuất hiện… Thật là đáng sợ.”
Thiết Sơn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cung Nhã cũng cảm thấy hết sức rung động, nhưng nàng ngay lập tức bình tĩnh trở lại.
Dù sao nàng cũng đã tận mắt nhìn thấy Lý Phàm xóa sạch phân thân của Bất Diệt Chi Vương.
“Có Lý tiền bối ở đây, tất cả chuyện này đều trở nên cực kỳ bình thường…”
Ánh mắt của nàng cực kỳ phức tạp.
“Ý của Ma Quân là vị Bất Diệt Chi Vương kia rời đi, thế nhưng Sâm La Tiên Quân vẫn chưa chết hẳn, còn lại hai cái chân, e rằng sẽ còn có hậu hoạn về sau, cho nên mong các vị Ma Soái đều chuẩn bị sẵn sàng.”
Minh Thiên Bắc tiếp tục lên tiếng.
Nghe vậy đám người Huyết Qua cũng gật đầu.
Bọn họ đều hiểu được.
“Trước hết thuộc hạ nên quay trở lại sơn thôn đã.”
Lúc này Minh Thiên Bắc cúi đầu một cái, chuẩn bị xoay người rời khỏi.
“Từ từ.”
Lúc này, Đơn Minh gọi hắn ta quay trở lại, trên mặt tràn đầy vẻ nóng bỏng mong chờ, nói:
“Thiên Bắc này, nhớ nhặt mấy thứ rác rưởi nhiều một chút nhé.”
Trong nháy mắt, một đám Ma Soái đều tranh nhau chen lấn, vội vàng dặn dò.
“Tìm cho ta một cái côn sắt nào đó, mặc dù chày gỗ rất mạnh mẽ, thế nhưng quá to rồi…”
“Thiên Bắc này, trách nhiệm xây dựng một ma quân lớn mạnh đều nằm ở trên vai của ngươi đó, bình thường không được lười biếng, phải chịu khó một chút.”
Bọn họ dồn dập lên tiếng.
Bọn họ đã hoàn toàn được nếm trải vị ngọt ngào ở trong trận đại chiến lần này.
Sau khi lấy mười kiện chuẩn thánh khí ra, phía dưới Bất Diệt quả nhiên giống như gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ mà.
Vô địch!
Cho nên bây giờ bọn họ chỉ đơn giản là đang vô cùng khát khao những đồ vật rác rưởi ở trong sơn thôn mà thôi.
Nếu như không phải không dám đi vào trong sơn thôn một mình, ngay cả bọn họ cũng muốn đi vào trong sơn thôn để nhặt đồ vứt đi.
Nghe vậy, Minh Thiên Bắc lập tức xúc động đến rơi nước mắt.
Cái gì mà gọi là sứ mệnh, cái này chính là sứ mệnh!
Cái gì mà gọi là cống hiến, những gì mà hắn ta đang làm chính là cống hiến.