Chương 42: Bức tranh của Lý tiền bối. (2)
Hỏa Linh Nhi nhìn bức tranh ở trong tay, lúc này thân thể mềm mại cũng run rẩy, hoàn toàn run rẩy.
Ở bên cạnh, Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn đều trợn tròn mắt, ngẩn người, giống như đã bị hóa đá.
Bọn họ cũng biết Lý tiền bối rất đáng sợ, thế nhưng… Lại không nghĩ tới sẽ đáng sợ đến mức độ này.
Uy áp của Yêu Tôn khiến cho cả Thánh Địa cũng không dám lên tiếng, Chí Tôn phải lùi bước.
Thế nhưng lại bị Lý tiền bối giết chết, hơn nữa chỉ là một bức tranh được vẽ một cách tùy tiện mà thôi.
Thậm chí, uy lực của bức tranh kia cũng chẳng qua mới chỉ phát huy được một phần ngàn, một phần vạn, mà Yêu Tôn đã bị giết chết rồi…
Đây, đây là cảnh giới cỡ nào, thủ bút cỡ nào vậy?
“Thực sự không dám tưởng tượng… Lý tiền bối… Rốt cuộc là một tồn tại bậc nào?”
Vu Khải Thủy chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy tê dại cả đầu rồi.
Trước đây, nhóm người của lão ta lại có thể tưởng tượng Lý tiền bối là Đại Thừa Cảnh, Tôn Giả Cảnh…
Chuyện này thực sự là sự không tôn trọng rất lớn đối với Lý tiền bối!
Không tôn trọng…
Lão ta cảm thấy vô cùng lo sợ, may mà Lý tiền bối rộng lượng, không tính toán với đám người con sâu cái kiến như lão ta…
“Ta biết ngay mà, tất cả mọi chuyện đều không thể trốn thoát được lòng bàn tay của Lý tiền bối đâu.”
Mộ Thiên Ngưng vô cùng kích động, nàng nắm chặt bàn tay, chỉ cần nghĩ đến Lý tiền bối nàng cũng đã cảm thấy tất cả nguy hiểm trên thế gian này căn bản không tính là gì.
Mà giờ phút này, mấy nghìn người ở bên trong Bí Cảnh đều đồng thời nhìn về phía của Hỏa Linh Nhi.
Hỏa Linh Nhi là chủ nhân của bức tranh…
“Lão hủ là đại diện của hoàng thất Phong Quốc, bái kiến thần nữ.”
Một lão già đột nhiên run giọng nói, quỳ xuống trước mặt Hỏa Linh Nhi.
Lão ta dẫn đầu, những người khác cũng không khỏi quỳ xuống theo.
“Bái kiến thần nữ!”
“Bái kiến thần nữ!”
Tất cả các tông môn lớn nhỏ ở đây đều quỳ xuống mặt đất, thần phục.
Trong lúc nhất thời, Hỏa Linh Nhi cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ở bên trong Tiên âm Các, Lăng Hiển nhìn Hỏa Linh Nhi, trong đôi mắt tràn đầy sự phức tạp, nhục nhã, chua xót, ước ao…
Mà ở bên cạnh của hắn ta, Thánh nữ Thanh Lạc của Tiên âm Các đã trầm mặc trong chốc lát, nhưng cũng thản nhiên hành lễ, nói: “Bái kiến thần nữ.”
Bái kiến thần nữ!
Ngay cả Thánh nữ của một tông môn cấp Chí Tôn cũng đều cung kính như vậy.
Thanh Lạc cũng là một người vô cùng thông minh, nàng ta chỉ cần liếc mắt đã thấy được mặc dù tu vi của Hỏa Linh Nhi không cao, thế nhưng lúc trước lại có thể phá trận một cách dễ dàng, sau đó lại có một bức tranh có thể tiêu diệt cả Yêu Tôn… Điều này chứng tỏ, ở phía sau của Hỏa Linh Nhi có một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
Ít nhất cũng phải là một vị Tiên Nhân.
Mà bức tranh kia, cho dù là bảo vật của Tiên Nhân, cũng chắc chắn được Tiên Nhân dày công rèn luyện. Trong toàn bộ Huyền Thiên Giới cũng không có được vài món, có thể cầm được bức tranh này đến đây, chắc chắn Hỏa Linh Nhi chính là đồ đệ thân truyền của Tiên Nhân.
Một câu Thần Nữ, hoàn toàn không quá đáng.
Giống như vậy, mấy nghìn người ở trong khu vực này cũng đến từ rất nhiều tông môn lớn nhỏ khác nhau, sở dĩ cung kính quỳ xuống mặt đất, tỏ lòng thành kính, chính là bởi người đứng ở sau lưng của Hỏa Linh Nhi đó.
Mà tất cả mọi người của Long Huyền Tông đã trợn tròn mắt.
Giờ phút này có không ít người cảm thấy lạnh lẽo ở trong lòng, đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp ở trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên!
Con mắt của Long Tử âm trợn tròn nhìn Hỏa Linh Nhi, đầu óc của nàng ta vang lên ầm ầm, trống rỗng.
Xong… Nàng ta đã chọc phải một tai họa cực lớn cho tông môn rồi.
Nàng ta đã từng dung túng cho thủ hạ khiến cho tông chủ của Ly Hỏa Tông trọng thương, không ngờ lại là tôi tớ cho vị tồn tại kia…
Nàng ta còn từng nói, ở trước mặt của Long Huyền Tông thì người ở phía sau lưng của Ly Hỏa Tông cũng chẳng là cái thá gì cả…
Mà lúc nãy nàng ta còn bắt Hỏa Linh Nhi, gần như đã sử dụng Đoạn Linh Đinh để phế bỏ tu vi của Hỏa Linh Nhi…
Càng nghĩ, sắc mặt của nàng ta lại càng trở nên tái nhợt, hai chân cũng run rẩy.
Phịch!
Nàng ta quỳ rạp ở trên mặt đất, run rẩy, nói từng câu từng chữ: “Thần Nữ, Tử âm sai rồi.”
“Mong Thần nữ đại nhân đại lượng, tha thứ cho Tử âm, tha thứ cho tông môn của ta.”
Nàng ta cúi đầu, mồ hôi ở trên trán rơi xuống như hạt đậu.
Đường đường là Thánh nữ của Long Huyền Tông mà giờ phút này cũng phải quỳ xuống mặt đất để xin tha thứ.
Trong lòng của tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng phức tạp.
“Quả thực lúc này Long Huyền Tông đã gây ra họa lớn rồi.”
“Mặc dù là tông môn cấp bậc Chí Tôn, thế nhưng nếu như Tiên Nhân giận giữa thì cũng chẳng qua lại biến thành cát bụi mà thôi.”
Không ít người nhỏ giọng bàn luận.