Chương 52: Lại có thêm hai fan mê muội (2)
Tam Tuyệt thánh địa là do Tam Tuyệt Tiên Nhân sáng tạo từ xa xưa, cho nên biết rất nhiều bí ẩn.
Nghe nói, bên trong dãy núi Thương Ly ẩn giấu một cái Đăng Tiên đài.
Từ Đăng Tiên đài, có thể trực tiếp tiến vào Tiên Vực.
Từ xưa đến nay, bước vào dãy núi Thương Ly, hoặc là thành công tiến vào Tiên Vực, hoặc là chết.
Đã bước lên Đăng Tiên đài, không còn đường quay về!
Đây là chân lý.
Nhưng vị trước mắt này...
Nếu như không phải chân dung của Lý Phàm hoàn toàn giống với ghi chép trong tông môn, có lẽ nàng đã nghĩ rằng chỉ Tam Tuyệt Tiên Nhân tái hiện, mới có loại bản lĩnh này.
Trong lòng Nam Phong nổi lên sóng to gió lớn, suy tư hồi lâu, lúc này mới cầm bức tranh, hít sâu một hơi, cung kính đưa trả Lý Phàm, nói: "Đa tạ tiền bối ban cho xem tranh quý!"
"Gặp mặt là hữu duyên, đừng đa lễ làm gì."
Lý Phàm cười một tiếng, nói: "Sắc trời bắt đầu tối rồi, chỉ sợ hai người các ngươi lưu lại nơi đây sẽ gặp nhiều nguy hiểm, chung quanh không còn chỗ khác, nếu như không chê, có thể theo ta về thôn."
Hai tiểu cô nương này, nhìn có vẻ như là mang đồ nghề đi vẽ tranh phong cảnh, sắc trời quá tối, Lý Phàm không đành lòng nhìn hai người chịu cảnh màn trời chiếu đất.
Nghe vậy, Tử Lăng và Nam Phong lập tức kích động vô cùng!
"Tiền, tiền bối, chúng ta thật sự có thể đi theo ngươi trở về sao?"
Tử Lăng lắp bắp, có chút không dám tin tưởng!
Vị tiền bối kinh khủng này, thế mà đồng ý mang hai người chúng ta đi tới nơi hắn tu hành?
Đây là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào?
Tựa như là một dân nghèo bỗng nhiên được hoàng đế mời đi hoàng cung, lúc đó sẽ kích động như thế nào?
Mặc dù các nàng xuất thân thánh địa, nhưng ở trong thánh địa, cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy Chí Tôn mà thôi, vị trước mắt hiển nhiên là người mạnh hơn Chí Tôn cảnh.
Dù sao, đến cả tranh vẽ của Họa Thánh cấp bậc Chí Tôn của Tam Tuyệt thánh địa cũng tuyệt đối không có khả năng giúp Tử Lăng liên tục đột phá cảnh giới như vậy.
Lý Phàm cười cười, nói: "Đương nhiên có thể."
Hai người vô cùng cảm kích đuổi theo, các nàng cũng không sợ hãi Lý Phàm có ác ý gì, bởi vì nếu tiền bối muốn gây bất lợi cho các nàng, vậy căn bản không cần lừa gạt, động ngón tay một cái, hai người chỉ có thể chờ chết.
"Đường núi có chút gập ghềnh, các ngươi di chuyển chậm một chút."
Lý Phàm đi từng bước xuống núi, gặp phải chỗ dốc đứng, có lúc hắn còn phải dùng cả tay và chân, mà, Bạch Tiểu Tình thì chăm chú nằm sấp trong ngực hắn.
Thấy thế, Nam Phong và Tử Lăng đều cảm thấy ngoài ý muốn.
"Vị tiền bối này... Cái này..."
Tử Lăng có chút không hiểu nổi.
Loại nhân vật này, đuổi theo sao trời hái nhật nguyệt đã là bình thường, đi chỗ nào mà cần phải tốn sức?
Nhưng bây giờ lại giống như một người bình thường xuống núi.
"Vị tiền bối này đã là hạng người siêu phàm nhập thánh, hành vi tất có thâm ý, đi thôi, chúng ta đuổi theo."
Nam Phong mở miệng, nàng đi theo Lý Phàm trước, không sử dụng một tia linh lực, từng bước xuống núi.
Tử Lăng cũng dùng cả tay chân.
Xuống tới chân núi, đầu hai người đã đầy mồ hôi.
"Ta chưa từng nghĩ tới leo núi lại mệt mỏi như vậy."
Khuôn mặt nhỏ bé của Tử Lăng đỏ bừng lên, nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Đi thêm một bước là có thu hoạch một bước, họa đạo không chỉ cần cảm thụ về cái đẹp, lại càng phải trải nghiệm gian khổ."
Lý Phàm mở miệng, đây là cảm ngộ của hắn sau những ngày leo núi vẽ tranh, hiện tại không tiếc chia sẻ.
Nghe vậy, Nam Phong cùng Tử Lăng đều chấn động.
"Thì ra vị tiền bối này đang muốn chỉ điểm chúng ta!"
Nam Phong bừng tỉnh đại ngộ.
Mà Tử Lăng còn như có điều suy nghĩ, nàng quay đầu nhìn thoáng qua ngọn núi kia.
Nếu như là trước đó, không có chuyến hành trình xuống núi, muốn nàng vẽ ngọn núi này, chỉ sợ nhất định sẽ khiếm khuyết rất nhiều thứ.
Nhưng sau khi tự mình trải qua, nàng bỗng nhiên cảm giác, mình có thể làm ngọn núi tràn ngập sức sống!
Nàng phát giác được, tâm cảnh của mình có vẻ như đã tăng lên một phần.
Cao nhân, thực sự là cao nhân tuyệt thế.
Ánh mắt Tử Lăng nhìn về phía Lý Phàm càng thêm sùng bái.
Trên mặt Nam Phong cũng lộ ra sự khâm phục rất sâu, vì chỉ điểm hai người, hắn lại chịu làm gương tốt xuống núi như một người bình thường.
Đây mới thật sự là thế ngoại cao nhân.
"Đi thôi, thừa dịp trời còn chưa tối, mau chóng về thôn."
Lý Phàm mở miệng, cất bước đi trước.
Hai người đi theo hắn, một đường tiến về phía tiểu sơn thôn.
...
Mà giờ phút này.
Hai luồng ánh sáng đỏ nhanh chóng phóng tới sơn thôn.
"Không đúng!"
Lúc này, một tiếng kinh hô bỗng nhiên vang lên, hai luồng ánh sáng đỏ lập tức ngừng lại.
Hai luồng ánh sáng đỏ là La Minh Chí Tôn và Hồng Huyền Chí Tôn!
Bọn hắn mang theo đám người Hỏa Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng đến đây.