Chương 69: Tam Địa Thánh Tuyệt? Đó là cái gì? (2)
“Tiểu Lý, kiến thức của ngươi rộng rãi, ngươi nói xem đang có chuyện gì vậy? Chúng ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trong thôn có một ông lão nhìn về phía Lý Phàm rồi hỏi.
Nhìn thấy khung cảnh ở bên ngoài, dù sao thì những người miền núi này cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Lý Phàm cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng lại lắc đầu nói: “Mọi người không cần phải lo lắng, nơi này an toàn.”
Nếu như hệ thống đã để cho hắn ở lại chỗ này, như vậy chắc chắn sẽ không đến mức để cho mình chết ở đây chứ? Không thì còn chơi cái gì được nữa.
Cho nên Lý Phàm tin tưởng, chắc chắn ở đây sẽ không có vấn đề gì cả.
Mọi người nghe vậy cũng đều khẽ thở dài một hơi, đối với các thôn dân thì lời nói của Lý Phàm rất uy tín.
“Sư phụ thật bình tĩnh.”
Hai người Nam Phong cũng càng thêm ngưỡm mộ Lý Phàm.
Thế nhưng vào lúc này, ở bên trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con phi thuyền ngự không khổng lồ đang nhanh chóng đến gần.
“Dựa theo Dẫn Hồn Đăng, Nam Phong và Tử Lăng đang ở khu vực gần đây rồi.”
Ở bên trên phi thuyền, Ngao Minh và Chúc Tâm nhìn hai ngọn đèn đang chập chờn, vui vẻ nói.
Ở phía sau của bọn họ là mấy lão già có khí tức cực kỳ kinh khủng.
“Nam Phong, Tử Lăng, đi ra nhận lấy cái chết.”
Lúc này bọn họ nhìn về phía bên dưới, giận dữ hét to.
Đồng thời, phi thuyền ngự không cũng nhanh chóng bay về phía bên dưới.
Tiếng hét to giận dữ của Ngao Minh truyền về phía sơn thôn ở bên dưới.
Rất nhiều thôn dân nhìn thấy một chiếc phi thuyền to như vậy đang bay xuống đều cảm thấy giật mình.
“Thuyền biết bay?”
“Đây là tu giả? Trời ơi, không chọc vào được.”
“Xong rồi, tại sao tu giả lại đến nơi này của chúng ta?”
Các thôn dân đều có vẻ bối rối.
Tử Lăng và Nam Phong đều biến sắc.
“Là mấy người Ngao Minh.”
Nam Phong nhỏ giọng nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Phàm cũng quay sang hỏi Nam Phong.
Nam Phong liền nói ngay: “Khởi bẩm sư phụ, chúng ta vốn là người của Thánh Địa Tam Tuyệt, sư phụ đã dạy bảo cầm đạo và họa đạo cho chúng ta mới qua đời không lâu, dặn chúng ta đến khu vực này để tìm kiếm cơ duyên, thế nhưng ở bên trong tông môn vẫn có người nhằm vào chúng tôi…”
“Bọn họ đến đây, chỉ sợ rằng không có ý tốt…”
Lý Phàm hơi nghi hoặc một chút, nói: “Thánh Địa Tam Tuyệt? Đó là cái gì?”
Nam Phong có hơi ngạc nhiên, Lý tiền bối lại có thể không biết Thánh Địa Tam Tuyệt.
Có điều nàng cũng lập tức phản ứng, nguyên nhân mà Lý tiền bối không biết đến Thánh Địa Tam Tuyệt cũng chỉ có một cái.
Đó chính là Lý tiền bối đã không màng đến thế sự trong nhiều năm, cho nên không biết ở trên thế gian đã có thêm một cái Thánh Địa Tam Tuyệt.
Dù sao, mặc dù Thánh Địa Tam Tuyệt rất nổi tiếng ở trên Huyền Thiên Giới, thế nhưng đối với Lý tiền bối thì chẳng qua cũng chỉ là một con kiến mà thôi…
Lúc này, nàng cẩn thận nói: “Tổ sư của thánh địa chúng ta có một chút thành tựu ở trên ba lĩnh vực là âm luật, họa đạo và thư pháp, cho nên khi sáng tạo ra Thánh Địa này, tất cả mọi người ở bên trong Thánh Địa đều tu luyện ba loại đạo này…”
Quả thực nàng không dám nhắc tới bốn chữ Tam Tuyệt Tiên Nhân này, dù sao ở trước mặt của vị tiền bối này, ai dám tự xưng một chữ Tuyệt?
Lý Phàm nghe vậy, trong nháy mắt đã hiểu ra.
Đó là môn phái của một số thanh niên yêu thích văn học nghệ thuật.
Lại còn sử dụng hai chữ Thánh Địa to lớn như vậy, chắc cũng giống với các hội yêu âm nhạc và hội thư pháp ở trong kiếp trước của Lý Phàm…
Nếu như chỉ là một tổ chức như vậy thì Lý Phàm lại yên tâm rồi.
Bình thường thì những loại tổ chức như thế này cũng sẽ rất nói chuyện, hơn nữa Lý Phàm lại càng tự tin, chắc chắn ở đây cũng không có mấy người tinh thông các loại âm luật, thư pháp, hội họa hơn hắn được.
Cùng lắm thì so tài một lần, khiến cho đối phương phải chịu thua là được.
Vì vậy, lúc này hắn bước lên, chuẩn bị giao lưu với những người này một lần.
Thế nhưng, hắn vừa mới bước lên, vẫn còn chưa nói gì cả thì lúc này ở bên trên phi thuyền, Ngao Minh, Chúc Tâm và các cao thủ ở xung quanh đã há hốc mồm, khiếp sợ nhìn cảnh tượng ở trước mắt.
“Những thứ kia là cái gì? Tam Nguyên Quy sao? Mãnh Tượng Thú, Đại Thanh Bằng Ma…?”
Ngao Minh vừa rơi xuống đất đã giật mình.
“Không đúng, toàn bộ dãy núi Thương Ly cũng đã sụp đổ, vì sao nơi này vẫn hoàn hảo không hề sứt mẻ gì?”
Vẻ mặt Chúc Tâm ngạc nhiên.
Mà ở phía sau của bọn họ, một lão giả có mái tóc trắng xám cũng đang khiếp sợ nhìn về một người nông phụ ở phía trước.
Mà người nông phụ kia đang sử dụng dao phảy để chém vào mai rùa của Tam Nguyên Quy.
Mà mai rùa cũng đã bị cắt gọt một cách gọn gàng.
Hít!
Lão già này hít vào một hơi khí lạnh, chỉ cách xa như vậy mà rõ ràng lão ta lại cảm nhận được khí tức khinh khủng ẩn chứa ở bên trong cái dao phay kia.