Chương 87: Một kiếm chấn động Tiên Vực.
“Chuyện này… Làm sao lại có thể.”
Chân Tiên đứng ở giữa Mộ Phần Chí Tôn, cơ thể của hắn ta vốn dĩ rất cứng cỏi mạnh mẽ, thế nhưng lúc này cũng không thể chịu đựng được, dường như trên người đang phải thừa nhận một áp lực nặng đến mười triệu cân.
“Ta chính là Chân Tiên, ai có thể khiến cho ta quỳ xuống được…” Hắn ta cắn răng, thế nhưng, sau một khắc, kiếm khí kéo đến ầm ầm, đầu gối của hắn ta cũng đập bốp một tiếng, trực tiếp vỡ vụn, hắn ta quỳ gối ở giữa Mộ Phần Chí Tôn, máu tươi của Chân Tiên nhuộm đỏ cả bùn đất ở dưới chân.
“Không…”
Hắn ta khó khăn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Rốt cuộc là nhân vật gì, uy thế mức nào cơ chứ?
Mà ngay cả Chân Tiên cũng không thể không quỳ xuống.
Ở trước mặt uy thế này, ngay cả Chân Tiên, căn bản cũng không có tư cách để phản kháng.
“Thiên.”
Chữ thứ tư đã xuất hiện.
Kiếm ý ngút trời, sau khi một chữ này xuất hiện, Đăng Tiên Đài nứt thành từng khúc, hóa thành bột mịn, không còn tồn tại.
Kiếm ý kinh khủng đang rơi xuống vách tường, toàn bộ bức tường kết giới đều vỡ tan trong nháy mắt.
Một kiếm này, chém nát bức tường kết giới.
Một góc của Tiên Vực, cảnh tượng trước nay chưa từng thấy xuất hiện ở trước mắt của người đời. Đó là một thế giới mây mù bay lượn ở xung quanh, trong đó có vô số Tiên Cung, hàng trăm triệu thước đất, Thần Quốc và Điện Phủ trải rộng…
Thế nhưng, ở dưới một kiếm này, Tiên Cung run, Thần Quốc rung mạnh, Điện Phủ ầm ầm!
“Không! Rốt cuộc đây là pháp chỉ của nhân vật gì? Không!”
Ở phía sau của bức tường kết giới, Tông Chủ Chuẩn Tiên của tông môn kia cũng sợ hãi hét to, có thể thấy được, bọn họ cũng đang quỳ rạp xuống, nằm ở bên trên mặt đất.
“Nam!”
Chữ cuối cùng cũng xuất hiện, kiếm ý vô biên, nhắm thẳng về phía Nam Vực, những nơi nó đi qua, không gian biến thành màu đen, không còn tồn tại nữa, giống như ngôi sao băng bị một ngọn lửa bao phủ…
Trên bầu trời,
Chỉ còn năm chữ đứng ngạo nghễ.
“Nhất Kiếm Áp Thiên Nam.”
Năm chữ to, mỗi một nét chữ đều phát ra một kiếm ý ngút trời, chạm đến vòm trời ở bên trên, bên dưới thông xuống Cửu U, phá vỡ bức tường kết giới, chấn áp cả Tiên Vực.
Kiếm khí mênh mông cuồn cuộn càn quét tất cả âm tà.
“A!”
Tà Thần nằm rạp ở trên mặt đất, thế nhưng, dưới sự uy áp của đại đạo không thể chống đỡ nổi này, cả cơ thể của lão ta trực tiếp biến mất.
Lão ta đã thần hồn câu diệt rồi.
Bát đại ma tướng ở phía sau lưng cũng trực tiếp nổ tung,
Thậm chí cả Chuẩn Tiên đang quỳ gối ở bên trong Mộ Phần Chí Tôn kia, trong mắt của hắn ta đã tràn đầy tuyệt vọng, hắn ta há to miệng muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra được, cả người đã nổ tan thành máu tươi.
Máu Chân Tiên nhuộm đỏ cả Mộ Phần Chí Tôn.
Lúc này âm hồn còn sót lại ở trên toàn bộ dãy núi Thương Ly cũng đã bị tiêu diệt, khí tức hắc ám trực tiếp biến mất.
Thiên địa cuồn cuộn.
Nhất Kiếm Áp Thiên Nam.
Người trần quỳ phục.
Tiên nhân run rẩy.
Lúc này, ở trên Tiên Vực rộng lớn vô biên, Tiên Vực Nam Cương.
Nơi này chính là Tu La Tràng, chém giết, Tiên và Ma đang quyết chiến với nhau ở đây, Tiên Nhân buồn bã hét lên, Ma Quỷ cũng đang gầm thét, khí tức tà ác đang ăn mòn tiên linh khí…
Từ một trăm năm về trước, Đệ Nhất Ma Quân dẫn theo Tử Linh Hải cấm kỵ ở bên trong lòng đất đi ra, trở về Tiên Vực, ma binh của hắn ta đã trải rộng trên toàn bộ Tiên Vực Nam Cương.
Trăm năm qua, có Kim Tiên chết đi, Huyền Tiên, Chân Tiên giống như những con kiến hôi bị giẫm đạp…
Lúc này, ở trên một tòa Tiên Thành cổ xưa nào đó, lính canh phòng của Tiên Vực tuyệt vọng nhìn về phía ma ảnh vô tận ở phía trước, cũng đã chuẩn bị từ bỏ chiến đấu.
“Không có một vị Tiên Quân nào tình nguyện trợ giúp Nam Cương…”
Phụ trách thủ thành là một vị Kim Tiên, Kiếm Tiên ở trong tay của hắn ta đã có rất nhiều chỗ hổng, ở phía sau chỉ còn sót lại khoảng vài trăm người.
Ở trên người của mỗi người đều nhuộm đầu máu của Ma.
Vẻ mặt của bọn hắn đều tràn đầy tuyệt vọng.
“Các con dân của Tiên Vực Nam Cương đều gần như đã hóa thành thức ăn của Ma Quỷ, thế nhung Tiên Vương Môn Tiên Quân cao cao tại thượng lại làm như không thấy chuyện này… Cũng bởi vì Đệ Nhất Kiếm Đạo Tiên Vương của Nam Vực chúng ta năm xưa đã từng đánh bại bọn họ…”
Trên khóe miệng của Kim Tiên tràn ra một tia máu tươi, trong mắt của hắn ta có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Hắn ta giơ Kiếm Tiên lên, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Vô Cực Tiên Vương… Hôm nay con dân của ngài đang bị Ma Quỷ tàn sát.”
“Vì sao ngài vẫn còn không trở về.”
“Vì sao ngài vẫn còn không trở về.”
Nước mắt của hắn lạnh lẽo.
Ở phía sau, ba trăm Tiên Binh cũng rống giận theo.