Chương 94: Như thế nào là Tiên? (2)
“Trên trời dưới đất, khó có thể tìm thấy một vị nhân vật như tiền bối, hôm nay có thể may mắn gặp được, thật là may mắn, thật là may mắn!”
Nguyên Dương Chí Tôn cũng mở miệng nói.
Lý Phàm mỉm cười nói: “Hai vị khen nhầm người rồi, chẳng qua chỉ là một chút tài mọn mà thôi, sao dám nhận lời ca ngợi như thế.”
Hai người bọn họ nghe vậy cũng cảm thấy kính phục vô cùng.
Đây mới thực sự là một vị cao nhân tuyệt thế, ẩn cư ở bên trong hồng trần, tự do thoải mái, khiêm tốn hiền hòa.
Ngay cả Tiên Nhân cũng đều không thể chạm tới được đại đạo, thế nhưng ở trong mắt của một vị đại năng tuyệt thế như vậy cũng chẳng qua chỉ là một chút tài mọn mà thôi.
“Tiền… Bối, ta có thể… Đi theo ở bên người của ngài, nghe ngài dạy bảo được không?”
Lúc này, cô gái tóc trắng cũng mở miệng nói.
Khuôn mặt của nàng ta vốn rất lạnh lùng, thế nhưng lần đầu tiên lại xuất hhieenj vẻ mặt khẩn trương lo lắng.
Ngay cả khi đã trở thành Chuẩn Tiên vô số năm, trở thành một tồn tại chí cao vô thượng của Huyền Thiên Giới, thế nhưng lúc này, khi gặp phải một tồn tại quá mức kinh khủng này thì nàng ta cũng chỉ có thể ngẩng mặt nhìn lên, cho nên nàng ta mới nhịn không được mà lo lắng.
Lý Phàm nghe vậy, nhất thời nhíu lông mày.
Tại sao lại có một người muốn bái sư nữa?
Mình cũng không có hứng thú với chuyện này…
“Tiền bối… Chuyện lần này, ít nhiều gì cũng có nàng ấy ra tay hỗ trợ, để có thể đến đây thỉnh giáo tiền bối, nàng cũng đã từ bỏ một đại cơ duyên…”
Mộ Thiên Ngưng nhịn không được nói giúp cho cô gái tóc trắng.
Chính là do cô gái tóc trắng thức tỉnh Đăng Tiên Đài, dẫn Chân Tiên tới.
Mà sau khi Chân Tiên chết đi, để được đến bái kiến Lý tiền bối, nàng ta cũng không hề lấy máu của Chân Tiên.
Có thể nói, đạo tâm vô cùng kiên định.
Mộ Thiên Ngưng thực sự không đành lòng nhìn thấy nàng ta bị từ chối.
Lý Phàm nghe vậy, cũng không khỏi thở dài một tiếng, nghĩ thầm xem ra đây cũng là một cô gái ngây thơ.
Hắn liền nói: “Tạm thời ta sẽ không tiếp tục thu đồ đệ, có điều, niệm tình đạo tâm của ngươi kiên định như vậy, ta sẽ không ngại giải thích cho người một hai điều, ngươi có gì muốn hỏi hay không?”
Cô gái tóc trắng nghe vậy liền cảm thấy mất mác, thế nhưng cũng vô cùng kích động.
Nàng ta biết, mặc dù không có cách nào đi theo học tập ở bên cạnh vị tiền bối này, thế nhưng nàng ta cũng đã lấy được một cơ hội tuyệt thế khó tìm như thế này.
Có thể nhận được lời giải thích của một nhân vậy bậc này… Đó là một cơ hội quý báu đến mức nào.
Nên hỏi cái gì?
Nhất định phải nghĩ cho kỹ!
Ngay lập tức, trong đầu của nàng ta liền xuất hiện vô số suy nghĩ khác nhau.
Thấy nàng ta do dự một lúc lâu, Lý Phàm mỉm cười nói: “Không cần phải lo lắng, gặp nhau chính là hữu duyên, muốn hỏi cái gì cứ hỏi đều được.”
Hắn có thể hiểu được tâm trạng của cô gái này, trước khi xuyên không đến đây, lúc đi học, ví dụ như khi muốn hỏi giáo viên một vấn đề gì đó thì hắn vẫn luôn rất băn khoăn, sợ giáo viên nghĩ rằng mình ngu dốt.
Cô gái này lại si mê với đạo này như vậy, chắc chắn lại càng lưu ý đến chuyện này hơn.
Cô gái nghe vậy, gật đầu, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc chọn lựa được một vấn đề mà nàng ta quan tâm nhất: “Xin hỏi tiền bối, Tiên… Là cái gì?”
Tiên!
Vừa nói xong vấn đề, Nguyên Dương Chí Tôn và Linh Siêu Chí Tôn cũng chú ý lắng nghe.
Lý Phàm hơi ngẩn ra.
Tiên?
Bản thân hắn cũng không phải là một người tu hành, làm sao có thể biết được cái gì là Tiên?
Có điều, nếu như đối phương đã nhất định hỏi câu hỏi này, có lẽ cũng không phải là một vấn đề trong tu hành, như vậy thì chắc chắn chính là câu hỏi ở trên cảnh giới thi họa.
Nghĩ tới đây, hắn mỉm cười nói: “Tiên là chúng sinh.”
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, yên lặng lắng nghe.
“Mỗi một cây cỏ, một hạt cát, một con ve… Đều là Tiên.”
“Nhìn bằng đôi mắt thường thì thiên nhiên ở khắp nơi đều rất bình thường, thế nhưng ở bên trong lại ẩn chứa siêu nhiên chân chính, Tiên chân chính.”
“Muốn nhập đạo, đầu tiên là phải nhìn thấu những điều bình thường.”
“Muốn hiểu biết cái gì là trắng thì trước hết phải hiểu cái gì là đen, muốn hiểu biết lẽ phải thì phải hiểu cái gì là sai.”
“Cho nên, muốn hiểu biết cái gì là Tiên, thì phải hiểu cái gì là điều bình thường.”
Hắn thẳng thắn nói.
Trên thực tế, đây chính là nguyên nhân mà hắn kêu Tử Lăng liên tục vẽ một quả trứng gà.
Dựa vào đôi mắt của mình để nhìn thấu những quy luật ẩn giấu ở trong những điều bình thường nhất.
Chỉ có như vậy, cho dù là thư pháp hay hội họa thì cũng như nhau, đều mới có thể thực sự nhập đạo được.
Nghe vậy, nàng ta cũng rơi vào trong trầm tư.
“Muốn hiểu biết cái gì là trắng, thì phải hiểu cái gì là đen… Muốn hiểu biết cái gì là Tiên, thì phải hiểu cái gì là Phàm…”