Chương 42: -
"Có người tàn sát toàn bộ Bạch Hạc sơn trang, ta cùng Thiếu trang chủ may mắn tránh được một kiếp, những người còn lại đều chết thảm dưới đao kiếm, ta chỉ có thể mang theo Thiếu trang chủ cải trang giả dạng trốn đông trốn tây, từ Giang Châu đi tới Phong Châu."
Lão vừa nói vừa quan sát biểu tình trên mặt Lục Kiến Vi. Ở chung một khoảng thời gian, lão tin rằng thực lực Lục chưởng quầy không tầm thường, tuy rằng người này có chút yêu tiền nhưng làm việc có giới hạn, sẽ không vì tiền hại người, có điều để thổ lộ tâm tình chung quy vẫn có chút không yên tâm.
May mà Lục chưởng quầy vẫn điềm tĩnh như cũ.
"Hung thủ là ai?" Lục Kiến Vi nheo mắt: "Bốn người tới hôm nay là muốn tìm các ngươi diệt khẩu?"
Trương bá trên mặt hổ thẹn nói: "Hung thủ đến nay còn chưa tra rõ, ta cũng không biết mục đích của bốn người kia là gì."
"Nhàn Vân sơn trang cùng các ngươi có quan hệ gì?"
"Trang chủ Nhàn Vân sơn trang và lão trang chủ là chí giao hảo hữu, có lẽ là vì muốn tìm Thiếu trang chủ để che chở."
Lục Kiến Vi cười cười, nàng chỉ tin nửa phần. Bạch Hạc sơn trang bị diệt khẳng định là bởi cất giấu bí mật nào đó, dựa theo kịch bản giang hồ, có lẽ là bảo vật hoặc võ công bí tịch. Mặc kệ là cái nào bọn họ đều sẽ không dễ dàng tiết lộ.
Như vậy người có khả năng biết được bí mật nhất liệu có phải là vị chí giao hảo hữu kia không?
Lục Kiến Vi hỏi: "Các ngươi không muốn tới Nhàn Vân sơn trang sao?"
"Không muốn." Chu Nguyệt quyết đoán lắc đầu.
"Vì sao?"
"Chỉ là không muốn."
Lục Kiến Vi không có dò hỏi tới cùng, ngược lại hỏi: "Không muốn tìm ra hung thủ à?"
Nhiều ngày như vậy cũng không thấy hai người bàn mưu lập kế.
Trương bá cung kính nói: "Trên đường đào vong ta nghe được Huyền Kính Tư đã thụ án diệt môn Bạch Hạc sơn trang, tình trạng hiện giờ của ta và Thiếu trang chủ căn bản không thể nhúng tay."
"Huyền Kính Tư?" Lục Kiến Vi tò mò.
Trương bá kinh ngạc: Lục chưởng quầy dường như đối với việc giang hồ biết rất ít.
"Đây là tổ chức đặc biệt của triều đình chuyên xử lý phân tranh giang hồ. Từng có một tên hái hoa tặc chuyên chòng ghẹo thiên kim nhà quan lớn, người này khinh công trác tuyệt, quan phủ mãi vẫn không bắt được hắn. Việc này ở triều đình dẫn phát sóng to gió lớn, triều đình không thể không tạo ra Huyền Kính Tư."
"Sau đó thì sao?"
"Chỉ huy Huyền Kính Tư nhận lệnh đem hái hoa tặc tróc nã về quy án." Trương bá sau đó cảm khái: "Nghe nói hắn lúc ấy mới mười ba tuổi, võ công lại không hề tầm thường."
"Đây là chuyện bao nhiêu năm về trước?"
"Khoảng mười lăm năm trước."
"Hiện giờ cũng mới hai mươi tám tuổi." Lục Kiến Vi cảm thán người nọ tuổi trẻ tài cao, sau đó lại hỏi tiếp: "Đã có Huyền Kính Tư vì sao giang hồ vẫn không yên ổn?"
Nếu thiên hạ thái bình thì nàng cũng không bị trói đến đây.
Trương bá nói: "Huyền Kính Tư thành lập chỉ mới mười lăm năm, nhân thủ không đủ, hơn nữa người có tu vi đạt tới cấp sáu cũng ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, giang hồ lớn như thế mỗi ngày đều sinh ra vô số phân tranh, muốn quản cũng quản không hết, chỉ có thể xử lý một vài đại án quan trọng."
Lục Kiến Vi đã hiểu. Bạch Hạc sơn trang bị diệt môn thuộc đại án quan trọng.
"Nhưng Huyền Kính Tư không phải thần." Ánh mắt nàng thâm sâu: "Trong án kiện thiếu một mắt xích quan trọng, bọn họ rất khó tra ra hung thủ."
Trương bá ngẩn ra, dưới ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Vi, tâm tư của lão không còn chỗ che giấu.
Áy náy bao trùm Trương bá, lão đột nhiên quỳ hai đầu gối xuống đất.
"Lục chưởng quầy, trước đây ta quả thật từng muốn lợi dụng khách điếm, mong ngài tha thứ ta tội lỗ mãng, nhưng A Nguyệt không cố ý, ngài có thể nể tình hắn tâm tư chất phác mà bảo hộ hắn được không? Ngày sau tiểu lão nhân chắc chắn vì khách điếm cúc cung tận tụy, máu chảy đầu rơi!"
Trương bá biết đây là làm khó người khác, nhưng lão đã không còn người có thể tin tưởng được. Chí ít trước mắt thực lực Bát Phương khách điếm tuyệt đối không thể xem thường.
Lục Kiến Vi không khỏi cười khẽ.
"Ta làm buôn bán thích nhất là giá cả nêm yết rõ ràng."