Chương 44: -
Chu Nguyệt sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Ta đã không còn là Thiếu trang chủ, ta tên thật Nhạc Thù, Nhạc trong thái nhạc, Thù trong đặc thù, Chu là họ của mẫu thân ta."
"Trương bá đã dự định bán mạng cho khách điếm, Nhạc thiếu trang chủ có tính toán gì không?" Lục Kiến Vi tươi cười hỏi hắn.
Nhạc Thù không chút do dự: "Ta đi theo ngài! Ta về sau bán mạng cho ngài!"
Nhạc Thù biết rõ, dựa vào thực lực hiện tại của hắn đến tự bảo vệ mình cũng không thể, càng đừng nói đến trùng kiến sơn trang, báo thù cho toàn bộ người sơn trang vô tội chết thảm.
Lục Kiến Vi nhắc nhở hắn: "Nếu ngươi lựa chọn ở lại khách điếm thì sau này sẽ không còn Nhạc thiếu trang chủ, chỉ có Nhạc tiểu nhị, ngươi không thể hưởng thụ sơn trân hải vị, cẩm y hoa phục, ngược lại ngươi chỉ có thể làm tiểu nhị chiêu đãi khách nhân."
"Ta nguyện ý!" Nhạc Thù không chút nghĩ ngợi quỳ xuống nói: "Lục chưởng quầy, mong ngài thu nhận ta cùng Trương bá, ta sẽ nghe lời, sẽ chiêu đãi tốt khách nhân, sẽ cố gắng tập võ, nếu ngài còn cần đồ vật gì ta cũng có thể làm cho ngài."
Lục Kiến Vi: "Các ngươi đã đã lập lời thề thì không thể đổi ý. Nếu như phản bội..."
"Nếu như phản bội, ta tất thành phế nhân!" Trương bá thề.
Nhạc Thù vẻ mặt trịnh trọng: "Nếu ta phản bội chưởng quầy tỷ tỷ, ngày sau không chỉ biến thành phế nhân mà còn vĩnh viễn không làm được nghề mộc!"
Lục Kiến Vi buồn cười.
"Ngươi thích nghề mộc vậy sao?"
"Ừm!" Nhạc Thù mong đợi nói: "Chưởng quầy tỷ tỷ, sau này những lúc ta rảnh rỗi có thể làm đồ gỗ hay không?"
Sở thích nhỏ có lợi cho khách điếm này Lục Kiến Vi đương nhiên sẽ không từ chối.
"Còn có một chuyện, trước đây hai người các ngươi đi Vọng Nguyệt Thành sau đó lại quay về là vì sao?"
"Cữu cữu Thiếu trang chủ vốn là thủ tướng Vọng Nguyệt Thành, chúng ta vốn muốn đến nhờ cậy hắn, không ngờ trước đó không lâu hắn đã bị điều đi biên quan không rõ tin tức."
Lục Kiến Vi không hỏi nhiều, thay đổi đề tài: "Ngươi lúc trước tới tìm ta là có chuyện gì?"
Ý nàng là trước khi năm người Yến Phi Tàng tới khách điếm.
Trương bá ngượng ngùng nói: "Tiết công tử nhờ ta thỉnh giáo chưởng pháp, ta thấy chưởng pháp ngài truyền thụ cho hắn hật sự quá mức huyền diệu, muốn mặt dày tới hỏi ngài có thể..."
Trải qua chuyện vừa rồi dũng khí của Trương bá đã dùng hết sạch, lúc này lời tới miệng cũng khó nói.
Lục Kiến Vi hiểu ý hắn, nàng vốn cũng có ý này, một là dùng võ kỹ cao cấp hấp dẫn Trương bá bán mạng vì khách điếm, hai là để đề cao trình độ đối chiến của khách điếm.
Trước mắt Trương bá là chiến lực tối cao trong khách điếm, nếu có thể học được chưởng pháp tinh diệu hơn, về sau gặp phải võ giả dưới cấp năm cũng có thể giao thủ, không khiến khách điếm rơi vào trạng thái bị động.
Lần trước gặp thương đội Kim Đao thương hành, Lục Kiến Vi không để Trương bá cùng cầm đao võ giả đối chiến là bởi vì nàng không thể xác định Trương bá có thể nhẹ nhàng chiến thắng hay không, dù sao khi cận chiến đao kiếm cũng chiếm ưu thế hơn.
Nhưng nàng không thể cho không chưởng pháp, cũng không thể chủ động cho lão. Trương bá chủ động xin như thế rất đúng ý nàng.
Lục Kiến Vi không làm khó Trương bá, chỉ hỏi: "Ngươi cho rằng Tiết Quan Hà có thiên phú học chưởng pháp hay không?"
"Ngài muốn nghe nói thật?" Trương bá châm chước hỏi.
"Đương nhiên."
"Tiểu nhân cho rằng Tiết công tử cùng chưởng pháp vô duyên."
"Vậy được." Lục Kiến Vi không chút do dự nói: "Nếu ngươi yêu thích Hoành Ba Chưởng, vậy chưởng pháp liền đưa cho ngươi, hy vọng ngươi sau này sẽ vì khách điếm tận tâm tận lực."
Trương bá vui mừng hai mắt sáng như sao đêm, kích động nói: "Đa tạ chưởng quầy, thuộc hạ tất vì khách điếm cúc cung tận tụy!"
Nhạc Thù cũng vui lây cho Trương bá, vội vàng tỏ thái độ: "Chưởng quầy tỷ tỷ, về sau ta nhất định luyện võ thật tốt, cả đời làm việc cho khách điếm!"