Chương 5: -
Da Lục Kiến Vi rất trắng, cổ cũng thon dài, mặt mũi ưa nhìn, từ tiểu học đến đại học đều thuộc diện hoa khôi trong trường, đi trên đường còn được các lò đào tạo ngôi sao mời mọc, tỷ lệ cơ thể cũng rất cân đối.
Chỉ tiếc gương đồng quá bé không cho ra được hiệu quả tổng thể, nếu có gương toàn thân thì tốt rồi.
Nhớ đến thương phẩm đặc thù trong hệ thống thương thành, nàng hỏi ngay: "Làm cách nào để mở khóa thương phẩm đặc thù?"
Hệ thống làm hết phận sự trả lời: "Đạt được tình bạn chân thành từ một vị khách nhân giang hồ cấp năm trở lên."
Lục Kiến Vi: "..."
Xin giã từ.
Hiện tại đã là 7 giờ rưỡi, bụng Lục Kiến Vi bắt đầu kêu ồn ào. Tới giờ ăn cơm rồi.
Nàng dùng dây cột tóc hệ thống cung cấp buộc một cái đuôi ngựa, mang giày vải có thiết kế bình thường đi mở cửa phòng.
Độ cao lầu ba đủ cho nàng nhìn ra xa.
Chung quanh khách điếm đều là thổ địa hoang vắng, chỉ có vài cái cây quật cường cắm rễ. Nhưng dù sao không khí cũng rất tươi mát.
Lục Kiến Vi đi xuống cầu thang gỗ: "Hệ thống, nơi này tại sao lại hoang vắng như vậy?"
Hệ thống: "Đất chỗ này không thích hợp trồng trọt."
Lục Kiến Vi đột nhiên bừng tỉnh. Nông dân thời cổ đại trồng trọt vất vả, đất không phì nhiêu thì không trồng được lương thực, đương nhiên chỉ có thể bỏ hoang.
"Tòa khách điếm này là của hệ thống tự mang đến?"
"Đúng vậy."
"Đột nhiên xuất hiện một tòa khách điếm sẽ không bị người ta hoài nghi chứ?"
"Nơi này có rất ít người lui tới, thân phận của ngươi và khách điếm đều đã lập hồ sơ trong quan phủ, cho dù có người hoài nghi cũng không sao."
Lục Kiến Vi dừng chân, hai mắt mở to: "Có rất ít người lui tới?"
"Đúng vậy."
"Vậy ta mở khách điếm kiếm tiền bằng cách nào?!"
Hệ thống: "Đây đã là biện pháp tối ưu nhất rồi."
Một nơi như thế này đột nhiên có thêm một tòa khách điếm, vừa không làm người ta chú ý, vừa không đến mức một người khách cũng không có.
Lục Kiến Vi trước mắt tối sầm.
Hệ thống an ủi nàng: "Ít người, an toàn."
Lục Kiến Vi sửng sốt, hệ thống nói cũng đúng, hiện tại cấp bậc của nàng quá thấp, đông người thì tranh giành cũng nhiều, nói không chừng còn không giữ nổi khách điếm.
Trước mắt cứ khiêm tốn kinh doanh đi vậy.
Lục Kiến Vi đi vào nhà bếp ở lầu một.
Nhà bếp lớn hơn nhà bếp ở hiện đại của nàng rất nhiều, có hai cái nồi to, củi và đồ nhóm lửa đều được sắp xếp gọn gàng, quầy chế biến chỉ có độc một cái bàn dài, diện tích rất lớn, trong góc phòng còn có một lu gạo và một lu nước, ngoài ra còn có một vại bột mì.
Rau dưa và thịt đặt trên giá, những dụng cụ khác và gia vị đều có đủ. Lục Kiến Vi xốc lu gạo lên, bên trong là đầy ắp gạo đủ nàng ăn ba tháng, nhưng lu nước lại trống không.
Nàng hỏi: "Không có nước nấu cơm như thế nào?"
Hệ thống: "Sau nhà có giếng nước, tự mình lấy nước."
Lục Kiến Vi cười ha ha: "Không được, ngươi cưỡng chế đưa ta xuyên qua còn muốn ta tự mình đi lấy nước sao? Ta không làm."
"Hiện tại ngươi là chưởng quầy kiêm tiểu nhị, khách điếm sẽ trả công cho ngươi, tiền công sẽ được phát vào tài khoản cá nhân, trở thành tài sản cá nhân."
Lục Kiến Vi: ???
Ta tự thuê ta?
Nàng lạnh lùng cười: "Tiền trong khách điếm vẫn là trứng ngỗng, ngươi tính lừa ai đây?"
Hệ thống: "... Có khách nhân sẽ có tiền."
Lục Kiến Vi: "Tiền công tính như thế nào?"
"Dựa theo tiền lương tiêu chuẩn ở Khải triều, tiền lương chưởng quầy bình quân là 600 văn, tiểu nhị 300 văn."
Lục Kiến Vi không đồng ý: "Hiện tại trong tài khoản không có tiền, căn bản không trả nổi lương, không bằng tạm thời chúng ta tính theo phần trăm. Một khách ta lấy 60%, thế nào?"
Hệ thống: "..."
Nó dừng một chút rồi nói: "Đạo cụ phòng ngự và công kích của khách điếm chỉ có thể dùng tiền kinh doanh khách điếm để mua và năng cấp, khách điếm không có tiền sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của khách điếm."
Có đạo lý, nhưng Lục Kiến Vi vẫn chưa thỏa hiệp.
Nàng nói: "Nếu như vậy, ta bốn khách điếm sáu, ngươi xem ta nhượng bộ nhiều như vậy, ngươi giúp ta lấy một lu nước có được không?"
Hệ thống: "... Cũng được."
Lu nước nháy mắt đầy ắp, nước trong vắt không lẫn tạp chất.
Lục Kiến Vi có được lợi ích bắt đầu ngâm nga xoa mặt.