Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 32: Tiệc không tốt

Chương 32: Tiệc không tốt




* * *

Trần Triệt trầm tư một lát, không chút do dự, trực tiếp cầm cả cây sâm cắn nhai.
Một lượng lớn năng lượng màu xanh lục tụ đến Phệ Nguyên bình, chờ nhai hết cây sâm già, Phệ Nguyên bình đã được bổ sung hai phần ba.
Không có cách nào khác, hắn chỉ có thể cầm lấy một cây Hoàng tinh già.
Khi gặm được phân nửa Hoàng tinh, Phệ Nguyên bình đã đầy năng lượng.
"Hơn một trăm lượng cứ biến mất như vậy. . ."
Lòng Trần Triệt đang rỉ máu, nhưng hắn cũng có chút chờ mong, chờ mong năng lượng màu xanh nhạt này sẽ khác năng lượng màu trắng.
Khi hắn bổ sung năng lượng xong, bắt đầu thử mở ra trạng thái quá tải, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu hỏi.
"Có mở ra trạng thái siêu quá tải hay không?"
Thấy như thế, Trần Triệt chấn động, tranh thủ thời gian đáp lại: "Mở ra!"
Hụ khụ khụ khụ khục!"
Vừa mới đáp lại, Trần Triệt liền không nhịn được ho khan thật to.
Trước đó mở ra trạng thái quá tải, hắn chỉ ho nhẹ, không nghiêm trọng lắm.
Nhưng lần này mở ra trạng thái siêu quá tải gì đó hắn ho khan dữ dội hơn.
Nếu ho khan mạnh hơn chút nữa thì sẽ khiến cho người ta cảm giác có khả năng sắp không xong.
. . .
"Hụ khụ khụ khụ khục!"
Ho một trận kịch liệt xong, Trần Triệt tranh thủ thời gian trở về trạng thái bình thường.
Cảm nhận sự biến hoá của thân thể một chút, hắn nhanh chóng cho ra một cái kết luận.
Dưới trạng thái siêu quá tải, hiệu suất tu luyện tăng thêm mấy lần so với trạng thái quá tải.
Nhưng loại trạng thái này tiêu hao quá lớn, một lần tốn hơn một trăm lượng bạc.
Tuy rằng hiện tại mở ra trạng thái quá tải bình thường hắn cũng phải tiêu hao dược liệu trị giá hơn mười lượng bạc, nhưng mười lượng bạc này là giá đã biến đổi do có sự cố dược viên.
Nếu như ngày nào đó hắn rời đi Thạch Hỏa thành, giá cả sẽ lập tức khôi phục như thường.
Còn dược liệu lâu năm, bởi vì không liên quan đến vấn đề dược viên hay gì khác nên giá cả không có thay đổi bao nhiêu, coi như đến địa phương khác cũng vẫn phải tốn hơn một trăm lượng bạc.
Tính ra là tiêu hao gấp hai ba mươi lần.
Tiêu hao gấp hai ba mươi lần đổi lấy gia tăng hiệu suất mấy lần, đối với hắn hiện tại mà nói cũng không phải là một lựa chọn có lời.
. . .
"Chờ sau này không thiếu tiền rồi tính."
Trần Triệt yên lặng đưa ra quyết định.
Tuy giá của trạng thái siêu quá tải đối với hắn hiện tại hơi cao nhưng có thêm một lựa chọn chung quy vẫn là chuyện tốt.
. . .
Trời vừa sáng, Trần Triệt uể oải chạy tới đường khẩu, sau đó đi ngủ.
Một bên khác, có thể là bởi vì Lâm gia cường thế tham gia nên không ít gia tộc biết khó mà lui, không có ý đồ với Trần Triệt nữa, ngược lại tìm kiếm các phương pháp tự vệ khác.
Có gia tộc nhỏ trực tiếp bán sạch gia sản, bắt đầu dời khỏi Thạch Hỏa thành.
Ngày lại ngày trôi qua, nháy mắt đã qua bảy ngày.
Thời điểm Tế Thế minh vào thành càng ngày càng gần, bầu không khí trong nội thành cũng càng ngày càng cổ quái.
Ngoại thành ngày ngày không ngừng phát cháo, nội thành thì ca múa mừng vui.
Hôm nay, Phùng Đại Xuyên đột nhiên tổ chức tiệc ở tổng đà, tuyên bố thu Trần Triệt làm nghĩa tử.
Hơn trăm bang chúng Thiên Lang bang đều đến đông đủ, ngoài ra còn có đại diện của một vài gia tộc có quan hệ tốt với Thiên Lang bang đến.
. . .
Chờ tất cả xong xuôi, Trần Triệt đứng lên nói với Phùng Đại Xuyên: "Nghĩa phụ, hài nhi đi chào hỏi bạn cũ."
Phùng Đại Xuyên tùy ý nói: "Đi đi."
Trần Triệt rời khỏi bàn chủ, đi hướng về một bàn khác.
"Trần huynh!"
Thấy Trần Triệt đến, Trương Nhược Viễn nhanh chóng đứng lên.
So với trước kia, trên mặt hắn có thêm chút câu nệ.
Dù sao vị Trần huynh này xưa đâu bằng nay, cũng không tiếp tục còn là thư sinh nghèo kia.
Trần Triệt cười nhạt một tiếng, sau đó kéo hắn đến một cái bàn trống trong góc.
"Trương huynh, uống với ta một chén đi, ngươi là bạn tốt của ta, không cần câu nệ như thế."
"Trần huynh, có câu nói này của ngươi ta an tâm rồi, ngươi quả nhiên vẫn là Trần huynh mà ta biết."
Trương Nhược Viễn nhẹ nhàng thở ra.
Từ sau khi Trương Nhược Lan trở về, hắn đột nhiên trở thành gia chủ Trương gia.
Hết thảy này đều bởi vì hảo hữu này đột nhiên thăng chức.
"A, trước kia ta là thư sinh nghèo, cũng không thấy Trương huynh ngươi ra vẻ trước mặt ta nha."
Trần Triệt vừa nói vừa rót rượu cho Trương Nhược Viễn.
Trương Nhược Viễn nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhíu mày nói: "Trần huynh, ta đã nói chuyện quán rượu cùng thoại bản cho những người trong nhà. . .
Hiện tại Nhược Lan cũng biết khi đó ngươi đến nhà ta là để cùng ta thương nghị chuyện này. . .
Nàng không có mặt mũi gặp lại ngươi, nhờ ta hướng ngươi xin lỗi."
Trần Triệt không bận tâm mà cười cười.
"Đều là một ít chuyện nhỏ, đã qua thì cho qua."
"Cũng không phải chuyện nhỏ!"
Giọng điệu Trương Nhược Viễn nghiêm túc.
"Mấy tháng gần đây, mỗi tháng Trương gia ta đều kiếm nhiều hơn những năm qua hàng trăm lạng bạc.
Nếu bây giờ ta làm gia chủ, hợp tác giữa chúng ta tiếp tục có hiệu lực.
Về sau mỗi tháng ta đều đưa ngươi ba phần lợi nhuận."
"Được."
Trần Triệt cười lên tiếng, sau đó uống cạn một chén rượu.
Hình như Trương Nhược Viễn cảm giác được cảm xúc của Trần Triệt có chút không đúng, không khỏi thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy Trần huynh? Chẳng lẽ ngươi không muốn làm nghĩa tử của Phùng Đại Xuyên kia?"
"Cũng không phải. . ."
Trần Triệt khẽ lắc đầu.
"Vậy có chuyện gì?"
Trương Nhược Viễn hỏi.
Trần Triệt khẽ thở dài, không nói gì.
Trương Nhược Viễn tiếp tục nói:
"Trần huynh, thật ra bây giờ ngươi có rất nhiều lựa chọn.
Nếu như không muốn ở Thiên Lang bang nữa, ngươi có thể chờ Tế Thế minh vào thành rồi gia nhập, sau này đi theo Tế Thế minh vào Nam ra Bắc cũng thú vị.
Còn nữa, ngươi biết không?
Hình như lão sư sẽ cùng người Tế Thế minh vào thành.
Nhớ ngày đó hắn còn thường xuyên khen ngợi ngươi ở trước mặt ta đây, cũng không biết sau khi hắn vào thành phát hiện ngươi trở thành võ giả sẽ có phản ứng gì?
Hắn không chào đón võ giả lắm nha.
Ha ha. . .
Đến lúc đó các ngươi gặp nhau, chắc chắn sẽ rất thú vị, nói không chừng hắn sẽ giáo huấn ngươi một trận."
Trương Nhược Viễn nói xong không nhịn được nở nụ cười.
Đương nhiên, đây đều là lời trêu đùa.
Lão sư là đại nho, chắc chắn sẽ không làm khó Trần Triệt.
"Ta trốn hắn không được sao?
Trương huynh, uống nào, trong thành này ta gần như không có bằng hữu, ngươi xem như một người."
Trần Triệt nâng chén rượu lên, có chút hơi men.
Trương Nhược Viễn có chút cảm động, cũng nâng chén rượu.
Hai người vừa uống vừa nhớ lại quá khứ, uống đến khi tàn tiệc.
Trương Nhược Viễn chỉ là người bình thường, trực tiếp uống bất tỉnh nhân sự.
"Đỗ Bằng, thuê một chiếc xe ngựa đưa Trương công tử trở về."
Trần Triệt an bài.
"Được rồi, đường chủ, rất ít khi thấy ngươi uống nhiều như vậy nha!"
Đỗ Bằng vừa đỡ Trương Nhược Viễn vừa trêu ghẹo.
"Ha ha, hôm nay vui vẻ mà!"
Trần Triệt cười nhạt một tiếng.
Chờ đưa Trương Nhược Viễn rời đi, hắn ra giếng nước bên ngoài tổng đà rửa mặt.
Uống nhiều rượu như vậy, toàn thân hắn khô nóng.
Nhưng lòng của hắn hiện tại lại vô cùng lạnh lẽo.
Bởi vì khi uống rượu ở bàn chủ, hắn phát hiện có một luồng năng lượng trắng pha lẫn đen tụ đến Phệ Nguyên bình
Mặc dù không nhiều, nhưng có tồn tại.
Nói cách khác. . .
Đêm nay có người bỏ thuốc vào tại trong rượu của hắn.
Đến cùng là ai?
Trần Triệt vô thức nhìn về phía tổng đà, ánh mắt lạnh lẽo.
Là ngươi sao? Nghĩa phụ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất