Chương 37: Nhân sinh vô thường
* * *
"Chỉ còn thừa một hơi? Tại sao có thể như vậy!"
Phùng Đại Xuyên tỏ vẻ kinh ngạc nói.
"Ai, có khả năng số mệnh của Trần đường chủ không tốt đi. . . Thật là đáng tiếc!"
Triệu Đồng lắc đầu thở dài.
Phùng Đại Xuyên nghe vậy sải bước đi vào trong viện, đi đến gian phòng của Trần Triệt.
Còn chưa tiến vào thì hắn đã nghe giọng nói yếu ớt của Trần Triệt truyền ra.
"Tr. . . Trương huynh, sau khi ta chết, trong nhà còn lại tám trăm lạng bạc. . . Bốn trăm lượng cho cữu cữu ta. . . Để hắn lập gia đình, tính tình cữu cữu tương đối chính trực. . . Nếu như gặp phải người thích hợp, mời Trương huynh giúp ta giới thiệu."
"Tốt, Trần huynh, ngươi đừng vội, từ từ nói."
"Mặt khác. . . Bốn trăm lượng còn lại. . . Để cho mẫu thân của ta. . . Ai, mắt thấy cuộc sống vừa có chút khởi sắc, không nghĩ tới. . . Ai, Trương huynh, ta thật sự bất hiếu mà. . ."
. . .
"Đây là đang lưu di ngôn sao? Xem ra thật sự không xong rồi."
Phùng Đại Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Nghe một lúc rồi hắn mới đẩy cửa vào.
Trên giường bệnh, Trần Triệt đắp chăn kín, gương mặt trắng xám, bờ môi xanh xám, bộ dạng bệnh tình nguy kịch.
Trước giường, công tử nhà họ Trương đang cầm bút lông viết gì đó, Trần Triệt nói một câu, hắn liền viết một câu, xem ra là đang viết di thư giúp.
"Nghĩa. . . Nghĩa phụ. . . Ngươi đến rồi, khụ khụ. . ."
Con ngươi Trần Triệt chuyển động, hơi thở vô cùng mỏng manh.
"Ai. . ."
Phùng Đại Xuyên thở dài, vẻ mặt có chút bi thương.
"Thật sự là trời cao đố kỵ anh tài. . ."
Hắn vừa thở dài vừa đi đến bên giường Trần Triệt.
"Trần Triệt, dù sao ngươi với ta cũng có chút tình phụ tử, nếu ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, cứ việc nói với nghĩa phụ, chỉ cần nghĩa phụ có thể làm được nhất định tận lực giúp ngươi hoàn thành."
Trần Triệt nghe vậy ho khan hai tiếng rồi nói: "Khụ khụ. . . Nghĩa phụ. . . Thật ra hài nhi không có tâm nguyện gì. . .
Ngoại trừ gia mẫu cùng cữu cữu thì ta cũng chỉ lo lắng Thiên Lang bang. . .
Từ đường chủ mới chết không bao lâu, bây giờ ta lại sắp chết, ta sợ ta lòng người trong Thiên Lang bang không yên ổn. . ."
Trần Triệt nói rất chân thành, Phùng Đại Xuyên nghe xong có chút im lặng.
Hắn không nghĩ tới Trần Triệt đã bệnh đến mức này mà vẫn còn lo lắng cho Thiên Lang bang.
"Nếu như không phải Dương gia cho hơi nhiều thì ta vun trồng ngươi cũng không sao."
Thầm lẩm bẩm một câu trong lòng, Phùng Đại Xuyên an ủi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố mẫu thân và cùng cữu cữu ngươi nhiều hơn.
Còn Thiên Lang bang, không cần ngươi quan tâm, một bang phái lên lên xuống xuống là chuyện rất bình thường."
"Đa tạ nghĩa phụ. . . Đáng tiếc, kiếp sau hài nhi mới có thể báo đáp ân tình của."
. . .
Sau khi diễn phụ tử tình thâm một lúc, Phùng Đại Xuyên rời khỏi phòng Trần Triệt.
Độc mà hắn cho Trần Triệt dùng đúng là Ngũ Thiên Đoạn Tràng tán, mặc dù hôm nay đã là ngày thứ sáu nhưng có chút sai lệch cũng bình thường, hắn cũng không thiếu một ngày.
"Đi Xuân Phong lâu đặt một bàn tiệc, cũng không uổng công chúng ta một đoạn phụ tử."
Phùng Đại Xuyên thì thào nói.
Thời điểm trước kia hắn đều bày tiệc ở tổng đà, lần này hắn quyết định phá lệ một lần.
. . .
Rất nhanh, tin tức đường chủ Lang Nha đường Trần Triệt đang nguy kịch truyền khắp toàn bộ nội thành.
Đối với chuyện này, có người vô cùng tiếc hận, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, dĩ nhiên nhiều nhất vẫn là thổn thức.
Hơn mười ngày trước, Trần Triệt này tiếp nhận vị trí đường chủ Lang Nha đường, gia tộc to nhỏ dồn dập tặng lễ chúc mừng, cảnh tượng sáng lạn cỡ nào?
Không ít người còn suy đoán Trần Triệt sẽ gia nhập Tế Thế minh, từ đó bay lên cành cao.
Không nghĩ tới mới qua nửa tháng mà đã bệnh đến nguy kịch.
Không thể không nói, thật là nhân sinh vô thường.
. . .
Trong tổng đà Hắc Hổ bang.
La Hùng đang luyện công, đúng lúc này, bên ngoài có một bang chúng Hắc Hổ bang bang vui mừng xông vào.
"La đại ca! Nói cho ngươi một tin tức tốt!"
"Tin tức gì?"
La Hùng ngừng lại.
"Đường chủ mới của Lang Nha đường Thiên Lang bang sắp bệnh chết! Bây giờ bên ngoài đều đang nói vị trí đường chủ Lang Nha đường này không bình thường!"
Tên này vô cùng hưng phấn nói.
"Đây mà là tin tức tốt gì chứ? Hắn có chết hay không đâu có liên quan gì đến ta?"
La Hùng có chút khinh thường nói.
Hắn biết trong khoảng thời gian này có không ít người so sánh hắn với Trần Triệt, thậm chí còn kết luận thiên phú võ đạo của Trần Triệt tốt hơn hắn.
Nhưng hắn không để ý.
Một võ giả Đồng Bì cảnh mà thôi, trẻ thì lại thế nào?
Những năm gần đây hắn thấy rất nhiều thiên tài nhưng có mấy người có thể thuận lợi tu luyện đến Thiết Cốt cảnh?
Trong mắt hắn chỉ có loại cường giả uy tín lâu năm như Phùng Đại Xuyên.
"Phùng Đại Xuyên, mối thù ngươi tổn thương ta, không sớm thì muộn ta cũng sẽ báo!"
La Hùng thầm thề với lòng.
. . .
Một bên khác, đai trạch Lâm gia.
Lâm Uyển bỏ bốn cây dược liệu lâu năm vào hộp, sau đó liền chuẩn bị ra khỏi cửa.
Nhưng nàng chưa kịp bước khỏi cửa thì có một nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ngăn nàng lại.
Nam tử trẻ tuổi tên Lâm Thừa, là đệ đệ ruột của nàng.
Thấy cái hộp trong tay nàng, Lâm Thừa liền tức giận.
"Tỷ, ngươi có phải điên rồi hay không? Trần Triệt kia sắp chết mà ngươi còn đưa cho hắn làm gì!"
Lâm Uyển nghe xong không nói gì.
Lâm Thừa tiếp tục nói: "Ngươi có biết những tiểu thư trước đó bị ngươi uy hiếp đang đồn ngươi khắc phu kìa!
Nếu ngươi đến đúng lúc Trần Triệt kia chết thì về sau ngươi làm sao lập gia đình?"
"Nhưng. . ."
Lâm Uyển muốn nói lại thôi.
Lâm Thừa đoạt lấy hộp dược liệu trong tay nàng rồi đặt sang một bên.
"Tỷ, ngươi gả hay không gả tạm thời không đề cập tới, nói chuyện những cây dược liệu lâu năm này trước!
Chẳng lẽ ngươi không biết? Trong nhà không còn nhiều dược liệu lâu năm!
Mấy ngày nữa người Tế Thế minh vào thành, đến lúc đó Lâm gia ta có thể không bày tỏ một chút sao?
Mặt khác còn phải đưa một chút cho đại nho Vương Kính Minh.
Bây giờ ngươi đưa bớt cho Trần Triệt, về sau Lâm gia không còn đủ thì phải làm sao?
Ngươi không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Lâm gia chứ?"
Nghe nói như thế, lòng Lâm Uyển cũng đắn đo miên man.
Sáng sớm hôm nay nàng đã đến gặp Trần Triệt, đúng là bộ dạng sắp không xong, thế nhưng. . . Nàng vẫn có chút không cam tâm.
"Tỷ, ngươi nghe ta khuyên đi!
Trần Triệt kia là một kẻ hấp hối sắp chết, hắn tham luyến trần thế, không chết nên muốn dùng dược liệu lâu năm của Lâm gia ta kéo dài tính mạng.
Ngươi không thể giả vờ ngớ ngẩn mà nghe theo hắn!
Điều cần làm bây giờ chính là kịp thời dừng lại!"
Lâm Thừa tận tình khuyên bảo, dáng vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lâm Uyển nghe xong, suy nghĩ xuất thần.
Giờ khắc này, chẳng biết tại sao mà nàng đột nhiên nghĩ đến Trương Nhược Lan, nghĩ đến ngày đó ở Lang Nha, vẻ mặt túng quẫn của Trương Nhược Lan.
. . .
Sau khi yên lặng một lúc, nàng cầm lấy hộp thuốc, sau đó đẩy Lâm Thừa ra.
"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, nếu như phụ thân trách tội thì một mình ta gánh chịu."
Lâm Uyển dứt lời liền bước nhanh qua cửa.
Lâm Thừa không cam tâm, cao giọng nói: "Tỷ, chẳng lẽ ngươi không sợ hắn đột nhiên chết thì tất cả công sức của ngươi đều trôi theo dòng nước sao?
Đến lúc đó ngươi sẽ trở thành vì toàn bộ Thạch Hỏa thành chê cười!"
Lâm Uyển nghe lời này liền dừng bước, nói khẽ: "Ta không hề sợ hắn chết. . ."
"A?"
Lâm Thừa có chút khó hiểu.
"Ta sợ nhất là mấy ngày nữa hắn lại nhảy nhót tưng bừng, cho nên ta nhất định phải đi."
Nói xong câu đó, Lâm Uyển không do dự nữa bước lên kiệu, đi thẳng đến nhà Trần Triệt.